Nửa đêm lúc 0 giờ, Chúc Dịch bò ra khỏi giường rồi đi gõ cửa
phòng của Lộ Bắc Sầm.
Lộ Bắc Sầm thật ra cũng có phần mất ngủ bởi Chúc Dịch đang
ngủ ở phòng đối diện, anh cảm thấy để vượt qua ban đêm kéo dài này quá khó
khăn. Thế nên anh lôi điện thoại ra chơi game để phân tán lực chú ý của bản
thân.
Lúc Chúc Dịch gõ cửa rồi gọi tên anh, Lộ Bắc Sầm đang chơi
đến hăng say.
Anh tắt điện thoại đi nhìn đồng hồ, chần chừ một lúc rồi mới
dùng giọng điệu ngái ngủ đi trả lời cô.
Vì sao lại phải lựa chọn nói dối, Lộ Bắc Sầm đem điều này
quy cho việc chột dạ. 0 giờ 27 phút, tầm này anh đáng lẽ ra phải đi ngủ rồi
nhưng anh không có, vì sao? Chúc Dịch mà hỏi anh như thế thì anh biết nên giải
thích như thế nào?
Để tránh gây phiền phức sau này nên anh quyết định chọn một
lời nói dối không nặng không nhẹ.
Vì để gia tăng tính chân thật cho lời nói dối, trước khi mở
của Lộ Bắc Sầm còn vò cho đầu và đồ của bản thân hơi rối lên, cũng dùng sức xoa
xoa đôi mắt.
Diễn nhiều quá giống như tên ngu ngốc vậy.
“Làm sao vậy?” Lộ Bắc Sầm mở cửa ra, tiếp tục xây dựng bộ
dáng bản thân vừa ngủ được rất lâu rồi, nói xong anh còn không quên diễn thêm
một cái ngáp rất thật.
Chúc Dịch vươn ngón tay ra chỉ cơn gió đang gào thét ở bên
ngoài, nói:”Gió bên ngoài cứ kêu oa ô oa ô, ồn ào đến mức mình không ngủ được,
hơn nữa mình còn bị lạ giường.”
Đương nhiên là Chúc Dịch sẽ không nói thẳng ra là bản thân
bị tiếng gió dọa đến mức không ngủ được, cô cũng cần giữ mặt mũi mà.
Cô đi vào trong phòng của Lộ Bắc Sầm, thuận thế nằm lên sô
pha luôn, mí mắt của cô thật sự đã mỏi đến mức gục xuống, thật ra cô đã rất
buồn ngủ rồi nhưng vấn đề là cơ thể không chịu khống chế.
“Tối nay cậu định ngủ ở đây à?” Lộ Bắc Sầm nói ra thắc mắc
của bản thân.
Chúc Dịch chẳng sao cả mà gật đầu:”Ừ, mình ngủ ở sô pha còn
cậu ngủ ở giường, tất nhiên là ngủ được hay không thì nói sau.”
Lộ Bắc Sầm nhìn cô, cũng đoán sơ qua được ý định trong lòng
cô.
Cô chắc là không chỉ lạ giường rồi.
Lộ Bắc Sầm đột nhiên ngây người, anh nhớ lại lời của cô hôm
ở trong phòng chứa đồ:”Mình sợ bóng tối.”
Nhóc con này chắc là sợ hãi rồi
Lộ Bắc Sầm gật đầu,thân sĩ nói:”Nếu không thì mình ngủ sô
pha cậu ngủ ở giường đi?”
Chúc Dịch xua tay từ chối với anh:”Không được, không được
đâu, mình bị lạ giường.”
Trong phòng có mở đèn, hai người từng người nằm trên giường
và sô pha nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, hoàn toàn không buồn ngủ tí nào.
Bây giờ Chúc Dịch không còn sợ hãi nữa, chỉ cần nghĩ đến
việc Lộ Bắc Sầm đang nằm ở chỗ cách cô khoảng 1 mét thì trong đầu cô lại nảy ra
mấy suy nghĩ cùng cảm xúc khác lạ.
Chúc Dịch trở người, quyết định quay lưng về phía anh. Nhưng
vừa quay lưng đi cô lại cảm giác có một ánh nhìn nóng rực nhìn chằm chằm vào
cô.
Có phải là do ánh đèn không? Cô nghĩ.
“Lộ Bắc Sầm à, cậu ngủ chưa?” Chúc Dịch hỏi.
“Chưa nữa.” Anh trả lời.
“Có phải tại đèn sáng quá không, nếu không thì tắt đèn đi
nhá?” Chúc Dịch đưa ra một đề nghị nhỏ.
“Được.” Nói xong anh liền đứng dậy đi tắt đèn.
Sau khi tắt đèn đi, cuối cùng ghì Chúc Dịch cũng cảm thấy ổn
hơn, cô ngây người với sô pha một lúc rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Dáng ngủ của Chúc Dịch giống như một đưa trẻ vậy, hết quay
bên này lại đến bên kia, chăn bông trên người chẳng mấy chốc mà tụt đến eo.
Lộ Bắc Sầm thấy cô cuối cùng cũng không vặn vẹo nữa mới rón
rén đứng dậy đi đến bên sô pha, giúp cô kéo chăn lên đến vai.
Bức rèm không được kéo kín mít mà để lại một chút khoảng
cách để biết khi nào là ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.