Hai ngày cuối cùng của tháng tám Lật
Chi bận rộn đi ăn liên hoan cùng bạn bè và đồng nghiệp.
Ngày 30 là hôm cuối cùng cô làm việc ở
công ty, Sử Nam Nam và Phan Dật đợi mấy người đồng nghiệp thân thiết của cô
quyết định rồi mới cùng nhau đi ăn tối.
Đương nhiên Lật Chi không từ chối lòng
tốt của mọi người.
Vài ngày sau Cố Cảnh Sâm muốn đưa Lật
Chi đi ăn với Tạ Cảnh Thần và Đan Hi Vi.
Lật Chi đi vào văn phòng của anh sau
khi đã đồng ý với Sử Nam Nam.
Sau khi vào cô khép cửa lại rồi chạy
thẳng về phía anh.
Cố Cảnh Sâm đang làm việc, Lật Chi ôm
lấy cổ anh từ phía sau, cô nhẹ giọng nói: “Anh hai, em đi ăn tối với Nam Nam và
mọi người nhé.”
Bàn tay đang gõ phím của anh dừng lại.
Lật Chi háo hức chờ câu trả lời của
anh.
“Bọn họ có ai?” Cố Cảnh Sâm nhướng mày
hỏi.
Lật Chi nói thật: “Nam Nam, Dương
Phong, Phan Dật, Mai Kỳ...”
Sau khi nghe cô nói anh trầm ngầm: “Ồ”
sau đó anh lại hơi bất mãn nói: “Người có quan hệ tốt nhất với em ở công ty này
là anh, tại sao không phải anh chứ?”
Lật Chi: “...”
Cô chưa kịp nói Cố Cảnh Sâm đã xoay nhẹ
chiếc ghế rồi kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi anh.
Lật Chi chậm rãi giải thích: “Thật ra
Nam Nam muốn mời anh, nhưng cậu ấy không dám nói với anh.”
“Anh có đi không?” Đôi mắt to trong veo
lấp lánh nhìn anh.
Cố Cảnh Sâm suy nghĩ vài giây, sau đó
anh cười nhẹ nói: “Sao anh lại không đi chứ?”
Lật Chi khẽ mỉm cười, cô nắm lấy tay
anh nhẹ cười nói: “Vậy em sẽ ra ngoài nói với mọi người nhé, nói với Nam Nam là
em mời được anh rồi.”
Cố Cảnh Sâm hỏi: “Đã chọn địa điểm
chưa.”
Lật Chi ngoan ngoãn nói: “Bọn họ đã đặt
trước chỗ rồi, nhưng lại chẳng nói cho em biết là ở đâu.”
Cố Cảnh Sâm suy nghĩ một lát, cuối cùng
anh cũng không muốn thay đổi kế hoạch của bọn họ.
Chỉ cần trợ cấp cho bọn họ một chút là
được.
Sau khi hai người nói chuyện xong Lật
Chi định đứng dậy thoát khỏi vòng tay của anh thì Cố Cảnh Sâm lại ôm lấy cô
chặt hơn.
Anh trêu chọc cô: “Em đi đâu thế.”
Lật Chi chỉ vào cửa nói: “Đi ra ngoài
nói với Nam Nam.”
Cô còn chưa nói xong anh đã chặn môi cô
lại.
Những lời cô định nói đã bị nụ hôn của
anh nuốt chửng.
Cố Cảnh Sâm hôn lên trán của cô, hạ
thấp giọng hỏi: “Kém mấy phút.”
Sau đó anh cười nói: “Em cho rằng mình
có thể đi ra ngoài một cách dễ dàng vậy sao?”
Hai má của cô đỏ bừng.
Con ngươi của cô chớp động, hàng lông
mi dày không ngừng run rẩy dưới mắt anh.
Cố Cảnh Sâm lại rướn người về phía
trước, anh nhẹ nhàng tỉ mỉ rồi sau đó mới từ từ tiến vào.
Lật Chi hoàn toàn chìm đắm vào sự dịu
dàng của anh.
Cho đến khi Cố Cảnh Sâm để cô đi thì
mắt của Lật Chi đã đầy nước mắt lấp lánh, đôi mắ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.