Cả Lật Chi và Thích Nguyệt đều cùng
nhau chuyển ra khỏi căn nhà mà hai người họ đã thuê gần một năm nay.
Thích Nguyệt chuyển hết đồ đạc đi, Lật
Chi chỉ lấy vali để đóng gói một ít áo quần và đồ dùng mà cô sẽ mặc hằng ngày.
Vẫn còn một ít ở Dự Cảnh.
Dù sao bây giờ cô cũng chưa cần dùng
đến chúng, Cố Cảnh Sâm cũng không có ý định cho thuê nhà, cô không cần phải lo
lắng lấy tất cả mọi thứ đến chỗ ở của anh.
Khi cùng Thích Nguyệt thu dọn đồ đạc,
Lật Chi đã nói cho cô ấy biết việc Cố Cảnh Sâm chính là chủ thuê nhà cho Thích
Nguyệt.
Chuyện Tạ Cảnh Thần và Cố Cảnh Sâm là
cùng bố khác mẹ cô cũng nói cho cô ấy biết.
Lúc đầu, Thích Nguyệt cảm thấy rất ngạc
nhiên, sau đó cô ấy chợt cười rộ lên: "Thật sự là anh ta sao?"
"Thật ra lúc trước, khi Dương
Phong nói bạn của anh ta có thể cho chúng ta tới ở tạm, tớ còn nghĩ rằng có
phải Cố Cảnh Sâm đang âm thành giúp đỡ chúng ta hay không. Nhưng sau lại, khi
Dương Phong nói chủ nhà tên là Tạ Cảnh Thần, tớ cũng không nghĩ nhiều, còn cảm
thấy là do bản thân mình suy nghĩ nhiều nữa. Thật không ngờ, đúng là Cố Cảnh
Sâm ra tay giúp đỡ chúng ta."
Lật Chi khẽ thở dài: "Khó trách,
anh ấy sẵn lòng tự giảm tiền thuê nhà xuống, còn không để chúng ta trả tiền
điện nước khi sống ở đây nữa."
"Tớ đã nói rồi, làm sao mà có một
ông chủ nhà tốt như vật được, đúng là gặp được quý nhân rồi."
Cô kéo khóa kéo của chiếc vali lên, sau
đó dựng thẳng nó lên.
Tiếp theo, cô cầm lấy điện thoại di
động ở bên cạnh mình.
Sau khi cầm lên, cô nhìn thấy tin nhắn
Wechat mà Cố Cảnh Sâm đã gửi cho cô hơn mười phút trước.
Anh hai: [Thu dọn đồ xong chưa? Anh
đang đi trên đường.]
Lật Chi trực tiếp trả lời bằng giọng
nói với anh: "Sắp dọn dẹp xong rồi, nếu anh tới thì trực tiếp đi lên
đây."
Chỉ trong chốc lát, chuông cửa đã bị ai
đó bấm.
Lật Chi nhanh chóng chạy tới mở cửa, Cố
Cảnh Sâm theo cô đi vào trong.
Thích Nguyệt đi ra từ phòng ngủ, sau
khi nhìn thấy Cố Cảnh Sâm thì liếc mắt cười, mở miệng một cách thoải mái:
"Lật Lật đã nói cho tôi biết, thật ra người chủ cho thuê nhà chính là anh
rồi."
"Mặc dù tôi biết chính mình được
lây dính hào quang của Lật Lật nhưng tôi cũng muốn nói một tiếng cảm ơn với
anh."
Cố Cảnh Sâm cười nhạt: "Không có
gì."
Khóe miệng Thích Nguyệt cũng mỉm cười:
"Tôi muốn mời anh với Lật Lật ăn một bữa cơm, coi như là để cám ơn anh đã
kịp thời giúp đỡ chúng tôi."
Cố Cảnh Sâm nói: "Thật sự quá
khách sáo rồi."
"Mấy năm Lật Chi ở nước ngoài,
cũng không ít lần được Trang Tỉnh chăm sóc, hơn nữa cô vẫn luôn ở cùng cô
ấy."
"Là tôi nên cảm ơn các người mới
phải." Anh hiếm khi nghiêm túc như vậy, lời nói ra đặc biệt chân thành.
Anh hoàn toàn không chú ý tới Lật Chi
đứng ở bên cạnh, khi nghe anh nói những lời này, gương mặt cô đột nhiên sững
sờ.
Thích Nguyệt bật cười, nhìn Cố Cảnh Sâm
nói: "Được rồi, vậy khi nào có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm
nhé."
Cố Cảnh Sâm nhướng mày rồi gật đầu, đáp
lại: "Được."
Thích Nguyệt còn chưa kịp thu dọn đồ
đạc xong, Lật Chi và Cố Cảnh Sâm đã đi rồi.
Sau khi xuống lầu, anh lấy chiếc vali
của Lật Chi và bỏ vào trong cốp xe, Lật Chi đi theo phía sau anh.
Giống như một cái đuôi.
Cố Cảnh Sâm quay mặt lại, rủ mắt xuống
nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"
Từ khi ra khỏi nhà Lật Chi không hề mở
miệng nói chuyện. Lúc này, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó giơ tay lên ôm lấy
eo của anh.
Lật Chi cọ xát trong lòng ngực anh, mềm
mại gọi một tiếng: "Anh hai."
Cũng chỉ là gọi anh một tiếng.
Lật Chi không biết phải mở miệng nói
với anh như thế nào.
Nói rằng khi cô nghe anh nói với Thích
Nguyệt như vậy, trong lòng cô thực sự đã xúc động.
Cố Cảnh Sâm đã hoàn toàn coi cô là
người nhà, là người thân cận nhất cho nên mới nói với Thích Nguyệt, cảm ơn
Thích Nguyệt và Trang Tỉnh đã từng giúp đỡ cô.
Tất cả lời nói của anh đều bày tỏ lòng
biết ơn kiểu "Cảm ơn các người đã chăm sóc Lật Chi nhà tôi".
Đặc biệt chân thành, rất chân thành.
Cô có thể nghe được, anh thật sự biết
ơn Trang Tỉnh và Thích Nguyệt vì đã giúp đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.