Bởi vì có sự việc này xảy ra, bữa cơm
tối này Lật Chi ăn cũng không tập trung lắm, hồn đều lơ đãng bay lên trời.
Cô suy nghĩ đến thất thần, còn có
chuyện gì mà cô không biết nữa?
Rốt cuộc là Cố Cảnh Sâm thầm lặng làm
bao nhiêu chuyện vì cô đây?
Mà cô lại hoàn toàn không biết một cái
gì.
Vậy thì nhiều năm qua, thì ra anh đã
phải nỗ lực rất nhiều.
Nhưng mà cô lại không có.
Cô cũng chưa làm gì vì anh cả.
Bây giờ lại còn có thể bình thản hưởng
thụ sự sủng ái của anh.
Nỗ lực giữa hai người bọn họ không có
bình đẳng.
Điều này khiến cho Lật Chi cảm thấy xấu
hổ, thậm chí cô còn cảm thấy lo lắng.
Bởi vì tâm trí của cô đang chìm đắm
trong thế giới riêng của mình, Lật Chi hoàn toàn không chú ý tới một việc không
hề thích hợp đối với cô, đó là vì sao Tạ Cảnh Thần lại mang họ Tạ.
Mà không phải là họ Cố hay họ Trần.
Lần này, biểu hiện của Cố Cảnh Sâm với
Lật Chi thân mật hơn trước đây rất nhiều, anh đã có thể cùng cô âu yếm một cách
quang minh chính đại.*
*Rõ ràng, ngay thẳng, không có gì là mờ ám. Không cần hai người phải nói rõ ra,
Trần Khả cũng có thể nhìn ra được hai đứa nhỏ đang ở cùng một chỗ.
Cuối cùng bà cũng có thể thở phào nhẹ
nhõm trong lòng.
A Sâm đã chờ đợi nhiều năm như vậy, coi
như đây cũng là một kết quả tốt rồi.
Lúc ra khỏi nhà họ Cố, Cố Cảnh Sâm nắm
lấy tay của Lật Chi, anh nói với Tạ Cảnh Thần và Đan Hi Vi đang chuẩn bị lên
xe: "Khi nào có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, anh."
"Mang theo hai người bọn họ."
"Bọn họ" ở đây tất nhiên là
chỉ Lật Chi và Đan Hi Vi rồi.
Tạ Cảnh Thần gật đầu đồng ý, lạnh nhạt
trả lời: "Được."
"Đi đây." Tạ Cảnh Thần đơn
giản khoát ta ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.