Lúc máy bay hạ cánh đã là hơn mười giờ.
Hà Du ngáp một cái, sau khi hít một hơi
thì cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh và
thất vọng nói: “Hôm nay Tần Quan không có tuyết sao...”
“Dự báo thời tiết nói trời sẽ có tuyết,
tối nay xem lại thử.” Lục Nam Giai an ủi nói.
Hà Du bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó,
nói: “Hí — Hên là lúc chúng ta đi đã mua vé xe lửa. Lỡ như ngày mốt tuyết rơi
thì chuyến bay có thể sẽ bị trì hoãn.”
Khi đến hai người nghĩ rằng phải dành
một chút thời gian để đi dạo trên đường và dành nhiều thời gian đi mua sắm ở
Tần Quan, còn lúc trở về thì muốn dành nhiều thời gian để ở bên nhau. Vì vậy họ
đã chọn xe lửa.
Ở bên ngoài, khí hậu lạnh lẽo ở phương
Bắc bao trùm lấy hai người.
Cũng may ở sân bay rất dễ đón taxi. Sau
khi Hà Du và Lục Nam Giai lên xe thì cũng không nhịn được mà thở ra rồi nhìn
nhau cười.
“Yến Đô cũng lạnh như vậy à?” Hà Du
hỏi.
Lục Nam Giai nhớ lại rồi gật đầu: “Cũng
không khác nhau lắm, cũng mấy năm rồi tôi không đến Yến Đô lại.”
“Nhắc mới nhớ, sao lúc đó chị không ở
lại Yến Đô?” Hà Du đã là sinh viên đại học rồi nên cũng sẽ xem xét đến vấn đề
mà cô đã bỏ qua lúc trước.
Lục Nam Giai chưa kịp trả lời thì chú
tài xế lái xe ở đằng trước đã hỏi với giọng Tần Quan vô cùng dễ thương: “Hai
cháu đến Tần Quan du lịch à? Hai cháu là người ở đâu vậy?”
“Chúng cháu đến từ Thân Thành.” Lục Nam
Giai chỉ trả lời cô đến từ đâu.
“Từ Thân Thành đến Tần Quan à? Chắc là
đến để tìm hiểu và cảm nhận về lịch sử.”
Chú tài xế không quay đầu lại nhưng
giọng nói của chú ấy đã thể hiện rất rõ sự nhiệt tình của người Tần Quan đối
với Hà Du các cô. Chú giới thiệu rất nhiều địa điểm tham quan ở Tần Quan với
hai người.
“Ở đây có vài bảo tàng rất khá nhưng
cần phải hẹn trước. Hai cháu có đặt lịch trước chưa?”
Hà Du lễ phép trả lời: “Chúng cháu hẹn
trước ở Tỉnh Bác rồi ạ. Chúng cháu chỉ đi chơi trong ba ngày thôi nên không có
thời gian để đi tham quan hết.”
“Sau này lại đến chơi tiếp. Tần Quan
còn nhiều thứ để xem lắm! Đồ ăn cũng nhiều lắm. Hai cháu có muốn đi dạo phố ăn
vặt không? Ở đó có mấy quán bán sủi cảo mà dân địa phương bọn chú rất thích.”
Lục Nam Giai nhìn tài xế trong gương
chiếu hậu và cười nói: “Cháu có một người bạn là người Tần Quan, cậu ấy giới
thiệu cho cháu một quán ăn, hình như tên là ‘Sủi cảo chú Tần’ gì đó.”
“Sủi cảo nhân cừu chú Tần!”
“Hình như vậy.”
“Có bạn bè là người Tần Quan sao thì
tốt rồi, có thể dẫn các cháu đi chơi.”
Chú tài xế nói chuyện càng lúc càng sôi
nổi. Lục Nam Giai vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
Hà Du rảnh rỗi ngồi ở bên cạnh yên lặng
lắng nghe rồi ngước mắt lên nghi ngờ liếc nhìn Lục Nam Giai.
Bạn bè nào vậy chứ? Sao trước đây chưa
từng nghe chị ấy nhắc đến?
Không lẽ là chỉ là cái cớ thôi sao?
Sau khi xuống xe tại điểm đến, hai
người đứng ở ngã tư phố ăn vặt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hà Du rụt cổ
lại, xoa tay hỏi: “Đi ăn quán lúc nãy chị nói không?”
“Đi bộ thì hơi xa.” Lục Nam Giai kéo
khóa áo khoác của Hà Du lên trên, bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi đã nói ở
phương Bắc rất lạnh rồi à, sao không mặc thêm nhiều áo một chút?”
Hà Du ngượng ngùng nói: “Em chưa từng
đến phương Bắc vào mùa đông. Có lẽ em đánh giá hơi cao khả năng chịu lạnh của
mình.”
Lục Nam Giai lấy từ trong túi ra một
cái khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh người cô, nhì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.