Hà Du vội vàng đi vào phòng của Hà Hoan
và đóng cửa lại sau khi vào phòng.
“Sao tự nhiên em nói vậy?” Hà Du cố gắng
giả vờ bình tĩnh.
“Trực giác.” Hà Hoan nhàn nhạt đáp: “Em
đoán đúng không?”
Hà Du đột nhiên bối rối, lông mày nhíu
chặt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của chị mình thì
Hà Hoan đã xác định được. Cô suy nghĩ chút rồi nói: “Là bạn cùng phòng của chị
à?”
“Tất nhiên là không phải!” Hà Du theo
bản năng phản bác lại. Lúc này, cô mới ý thức được lời này đã trực tiếp khẳng
định vấn đề lúc nãy.
“Ồ—"
Hà Hoan hiểu ý gật đầu, ngồi xuống
trước bàn học và bắt đầu nghịch điện thoại, dường như không có ý định hỏi thêm
nữa.
Phản ứng này của cô lại càng khiến Hà
Du để ý: “Em…đừng nói cho ba mẹ…”
“Aiya chị yên tâm, em sẽ không nói cho
bọn họ đâu.” Cô lại tò mò ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy? Em có biết cô ấy
không?”
Sau một lúc đánh giá xem lời nói của Hà
Hoan có đáng tin không thì Hà Du chậm rãi trả lời: “Em biết đó… Là cô Lục.”
Rầm một tiếng, Hà Hoan giật mình làm
rơi điện thoại trên bàn, cuống quít kiểm tra lại, sau đó nhìn sang.
“Cô Lục dạy lịch sử à?”
“Phải, đúng là cô ấy.”
Trên mặt Hà Hoan lộ ra vẻ khó tin, hai
chị em nhanh chóng trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Hà Hoan cười to: “Chị
giỏi quá. Em đã nói mà, trước đây lúc nào chị cũng bám lấy cô ấy mặc dù rõ ràng
chị không theo khối văn.”
“Không theo khối văn không có nghĩa là
không thích lịch sử.” Hà Du sửa lại.
“Ồ phải.” Hà Hoan hỏi tiếp: “Vậy hai
người ở bên nhau từ khi nào vậy? Sau khi thi đại học luôn à?”
“Không phải, mới bên nhau cách đây
không lâu.”
Hà Hoan lại mở to mắt nhìn, hồi lâu mới
mở miệng hỏi: “Vậy là thi đại học xong chị mới theo đuổi cô ấy sao? Cô ấy cũng
thích con gái à? Sau khi tốt nghiệp cô ấy mới thích chị à? Hay là cô ấy đã
thích chị từ lúc còn học cấp ba rồi? Chà.”
Hà Du bị một loạt câu hỏi này làm cho
có chút khó chịu: “Chị cũng không biết, nói chung là đã ở bên nhau.”
“Chị của em thật lợi hại.” Hà Hoan giơ
ngón cái lên, vỗ ngực cam đoan: “Em sẽ giữ bí mật giúp chị!”
Ngay lúc này, mẹ Hà đẩy cửa phòng ra
khiến hai người đều giật mình.
“Giữ bí mật cái gì đấy? Mau ra ăn cơm.”
Hình như bà ấy không nghe được cuộc trò
chuyện lúc nãy, Hà Hoan vội vàng cười đứng lên, cùng đẩy Hà Du ra ngoài: “Ăn
cơm ăn cơm, lâu lắm rồi con không ăn cơm nhà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.