Trường đại học tổng hợp chiếm diện tích khá lớn, bình thường Chu Tiếu Tiếu đều dựa vào chiếc xe đạp mấy chục đồng kia, vội vội vàng vàng đạp đi làm công kiếm tiền. Hôm nay chỉ là đi ra ngoài cho mèo ăn nên cô đi bộ qua, dùng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này đi xem thử khung cảnh cây cối hoa cỏ mùa thu trong trường học.

Có điều trước giờ cô chưa từng ra vào từ cổng phía Bắc của trường học. Mặc dù Chu Vũ Thiên thường hay khoe khoang lần đó ở cổng Bắc, anh và Nghiêm Túc đã xả thân làm việc tốt, trở thành anh hùng thiếu niên, nhưng Chu Tiếu Tiếu nghe nhiều quá lại luôn cảm thấy cửa Bắc khá là hoang vắng, chỉ là nơi dừng chân tụ tập của mèo hoang mà thôi.

Lần này cùng Nghiêm Túc đi ra ngoài, vẫn là lần đầu tiên Chu Tiếu Tiếu đi ra từ cửa Bắc. Dọc theo cổng đi ra ngoài khoảng năm phút, rẽ phải vào đường chính là có thể nhìn thấy sông Hộ Thành rộng lớn, bên bờ sông trồng cây cao lớn, sườn dốc đã được sửa chữa chỉnh tề.

Thật ra màu nước của sông Hộ Thành rất bình thường, phong cảnh cũng không đặc biệt thu hút người khác tới đi dạo, nhưng mà Chu Tiếu Tiếu nằm bò trên ghế phụ nhìn ra ngoài, đối với cái gì cũng mở to mắt tò mò.

Nghiêm Túc bèn vừa lái xe, vừa kể cho cô nghe lịch sử của sông Hộ Thành.

Nghe Nghiêm Túc rủ rỉ nói về chiều dài và lượng nước dẫn, cũng như lịch sử của sông Hộ Thành, Chu Tiếu Tiếu không nhịn được, quay đầu cười nói: “Đồng chí học bá, thật sự là anh không học thêm ngành quản lý du lịch đó chứ?”

“Hả?” Nghiêm Túc hơi dừng lại, đối với sự trêu chọc của Chu Tiếu Tiếu, vậy mà anh lại thật sự nghiêm túc giải thích: “Chỉ là hiểu biết một chút thôi. Ba mẹ anh đều tốt nghiệp ở đây, lúc nhỏ thường đưa anh đến đây chơi, cho nên anh nhớ được.”

“Woa, bác trai bác gái là bạn đại học ạ?”

“Ừm, chỉ là mục tiêu nghiên cứu không giống nhau mà thôi. Ba anh là quy hoạch thành phố, mẹ anh là thiết kế công viên cây xanh.” Học vấn uyên bác của Nghiêm Túc đối với thành phố này không chỉ dừng lại ở mức hiểu biết một chút, những công trình kiến trúc dọc đường anh đều có thể giảng giải chi tiết, cho đến khi anh dừng xe ở một công viên nổi tiếng gần đó.

“Ăn cơm xong có thể đi vào xem thử, buổi tối có thể mở đến 8, 9 giờ, ở đây hiện còn lưu giữ tế đàn lớn nhất, cây cổ thụ ở bên trong cũng rất nổi tiếng.” Nghiêm Túc nói xong dừng lại một lát, nhớ tới ba anh luôn cười nói nơi đây là thánh địa tiêu hóa đồ ăn sau bữa ăn, ăn cơm xong liền sai Nghiêm Túc đi tìm những góc độ của kiến trúc cổ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play