1,2...11,12,13...18,19...
Uông
Thanh Lâm nhìn con số màu đỏ nhảy lên không ngừng trên màn hình, trong lòng thầm
mặc niệm từng giây.
Khuôn
mặt Đinh Vân Khang vô cảm, hắn nhìn vào gương thang máy. Trong gương, bóng dáng
hắn và cô đều cao gầy như nhau, cho dù mặt mũi thế nào, thoạt nhìn cũng có vài
phần xứng đôi.
Đing~
Theo
tiếng động, cửa thang máy mở ra.
Chung
cư cao tầng là sở thích của nhà giàu độc thân. Bọn họ không theo đuổi bếp núc,
dù sao cũng gần như cũng không nấu cơm, cũng không tính toán mỗi tháng nhiều tốn
bao nhiêu tiền điện nước, rõ ràng không so đo mấy đồng bạc lẻ đó làm gì. Chỉ
riêng điểm này, Uông Thanh Lâm và Đinh Vân Khang có chung giá trị quan... bọn họ
không muốn sống vặt vãnh nhỏ nhen đến vậy.
Có
lẽ, đi phỏng đoán cô yêu tôi hay tôi yêu cô là chuyện vặt vãnh nhất thế gian
này. Đinh Vân Khang rất hiếm khi kiên trì theo đuổi những chuyện đó, mà hắn tin
Uông Thanh Lâm cũng vậy.
Hai
người lần lượt bước ra khỏi thang máy, đi về cùng một hướng rất quen thuộc.
Lộc
cộc lộc cộc, là tiếng giày cao gót của cô. Mà đôi giày da mềm mại của hắn gần
như không lưu lại bất cứ tiếng động nào.
Mật
mã là 12344321. Cô nhập mã, hắn đứng sau lưng săm soi chiếc cổ trắng nõn thon
thả của cô, tối nay cô mặc một chiếc áo len ngắn tay và quần ống rộng màu xanh
nhạt, khiến cô trông còn cao gầy hơn ngày thường.
Quần
áo sáng màu rất dễ tôn lên đường nét bên trong cơ thể, cho nên hắn có thể phán
đoán hình dáng nội y hiện giờ của cô. Hắn đang đoán xem đêm nay cô mặc như vậy
là vô tình hay là cố ý vì tên bạn trai kia.
Cửa
đã mở.
Vặn
nắm tay một cái, cửa đóng lại.
Đèn
cảm biến ở lối vào nhạy bật lên theo âm thanh, Uông Thanh Lâm đá văng giày cao
gót đi, cũng vì quá nhiệt tình lẫn xúc động, đôi giày chỉ mới mang được mấy lần
đã bị đá hỏng.
Đinh
Vân Khang đảo mắt qua liền nhìn thấy, bên trong tủ giày bị Uông Thanh Lâm mở
ra, ngoại trừ đôi dép lê cỡ 37 màu xám của cô, không có dép của hắn.
Hắn
không biết mình đang cảm thấy may mắn hay là mất mát ... nhưng lẽ ra hắn không
nên thấy mất mát vì cô mới phải.
Uông
Thanh Lâm ném túi xách lên mặt bàn, dẫm lên dép lê, duỗi tay giật dây cột tóc của
mình, mái tóc xoăn dài trút xuống như thác, cô không quay đầu, ném lại một câu:
"Tôi đi tắm rửa trước."
Nhưng
Đinh Vân Khang đã túm lấy cô từ phía sau. Bàn tay luồn vào trong chiếc áo len
trắng, luồn từ dưới lên trên, tùy ý thăm
dò khắp nơi.
Theo
động tác điêu luyện của những ngón tay, áo ngực trên người cô buông lỏng. Hắn
trượt tay vào trong, nắm chặt lấy.
"Tôi
muốn đi tắm trước." Cô lên tiếng, ngữ khí lại không cự tuyệt, chỉ là muốn
hắn chậm lại.
"Tắm
chung đi."
Uông
Thanh Lâm cũng không có tâm hồn văn chương nghệ sĩ như Uông Thừa Nhã. Cô không
thích văn học, không thích nghệ thuật, chỉ thích tiền tài.
Nhưng
cô từng nghe qua một câu danh ngôn rất văn vẻ, nói rằng tất cả mọi đàn ông và
phụ nữ trên đời đều biết một lối đi đặc biệt để tiến vào nơi sâu thẳm nhất
trong linh hồn phụ nữ.
Nhưng
cô lại cảm thấy, sâu thẳm trong linh hồn mình không có bất kỳ đường ngang lối tắt
nào cả.
Đứng
trong nhà tắm, tắm vội vàng qua loa dưới vòi sen. Đinh Vân Khang mau chóng mang
cô về giường, một bên hắn hôn cô, một bên lại rướn người đưa tay mò mẫm ngăn
kéo trên cùng, vài giây sau hắn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn đứng dậy đi
xem.
Không
nhìn thấy đồ vật mình muốn, hắn quay đầu lại ném cho cô một ánh mắt nghi ho ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).