Sau
khi chạy từ Đại An đến Nam Kiều để cùng An Vu trải qua một ngày lễ tình nhân,
Giang Sóc cũng không lập tức trở về mà anh ở lại Nam Kiều thêm hai ngày nữa.
Sáng
sớm, Thư Thu Vân đã đi làm, buổi sáng trong nhà không có ai, An Vu mang cặp
sách đi ra ngoài và hẹn gặp Giang Sóc ở thư viện, mùng 9 tháng giêng Giang Sóc
sẽ trở về Nham Cảng.
Rốt
cuộc cũng không còn cái tuổi để chơi bời điên cuồng nữa, là một người thừa kế
gia tộc, trên người của Giang Sóc có gánh nặng, những thứ cần phải học rất
nhiều.
Có
một số người dường như sinh ra đã là con cưng của trời, có một lực hút của
riêng mình, người đó không cần phải cố ý giao tiếp với xã hội, chỉ cần họ xuất
hiện là sẽ đem lại cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.
Giang
Sóc và Lâm Văn Ngạn cùng nhau đi ra ngoài xã giao nên rất thành thạo, tuy tuổi
còn trẻ nhưng gương mặt lười biếng kiêu ngạo này lại khiến người ta không dám
khinh thường.
Kỳ
nghỉ đông đã qua đi, chớp mắt đã tới ngày đi học lại.
Cuộc
sống trong học kỳ tiếp theo vẫn ổn định dựa theo thời khóa biểu, tuy nhiên An
Vu lại trở nên bận rộn.
Bức
tranh được vẽ trong thời gian rảnh rỗi bắt đầu được tái bản, mặc dù tạp chí
được cập nhật mỗi tuần một lần nhưng cô thường phải nộp trước năm lần để dự
phòng. Đồng thời, cô cũng cần chỉnh sửa dựa trên ý kiến phản hồi của biên tập
viên.
Trong
học kỳ, với sự cập nhật và phổ biến của điện thoại thông minh, ngày càng có
nhiều phần mềm phát triển trực tuyến. Tỷ lệ sử dụng kỹ thuật số ngày càng cao,
các phương tiện truyền thống cũng bắt đầu chuyển đổi.
Phần
mềm truyện tranh mới đi vào hoạt động, những người đam mê truyện tranh đã
chuyển sang trực tuyến, cách vẽ cũng đã thay đổi, An Vu cũng bắt đầu sử dụng
máy tính bảng để vẽ thay vì vẽ tay.
Thời
gian vô tình trôi qua trong bức tranh ở bàn làm việc.
Giang
Sóc cũng rất bận rộn, anh cùng những người khác không giống nhau, anh không có
áp lực vì phải thi vào kỳ tuyển sinh đại học nhưng trong khoảng thời gian rảnh
rỗi, anh bắt đầu tiếp xúc với công việc kinh doanh của công ty, thỉnh thoảng
cuối tuần còn phải đi công tác xã giao với Lâm Văn Ngạn.
Vì
ở ký túc xá sẽ bất tiện nên Giang Sóc đã mua một ngôi nhà ở bên ngoài trường và
sau đó chuyển ra.
Tiếp
xúc với nơi làm việc luôn luôn có thể khiến cho con người trở nên khác biệt, kể
từ đó, rào cản giữa Giang Sóc và những người bạn đồng trang lứa bắt đầu xuất
hiện, hàng rào này cũng dần trở nên không thể vượt qua.
Tập
đoàn Lâm thị cách Đại học E xa một chút, anh lái một chiếc xe lớn màu đen cực
ngầu, đi đi về về giữa trường học và công ty.
Con
người anh cũng trở nên bình tĩnh, khí thế cũng vô tình trở nên mạnh mẽ.
Sinh
viên đại học thành phố Nham Cảng biết Giang Sóc ở Đại học E là một người giàu
có nhưng nếu tìm hiểu sâu về gia cảnh của anh thì lại càng đáng sợ hơn.
Lâm
Thị mới phát triển ở Nham Cảng cũng không lớn như vậy nhưng ở Đại An xa xôi
kia, đó chính là gia tộc lâu đời, như con rắn đầu đàn.
Hơn
nữa anh không chỉ có mỗi Lâm Thị, anh còn là người thừa kế bất động sản Hồng
Thịnh.
Loại
thiếu gia có gia thế giàu có này thật sự khiến cho mọi người cảm thấy không với
tới nỗi.
Nhưng
mà Giang Sóc lại có bạn gái, là An Vu đến từ Đại học C.
Có
người hâm mộ, cũng có người ghen tị, họ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Trong
lớp học, điện thoại di động của An Vu sáng lên, bởi vì bật im lặng, khi đi học
cô rất tập trung, khi tin nhắn trên điện thoại sáng lên vẫn là do Chu Lạc Lạc
phát hiện ra.
Cô
ấy lấy khuỷu tay chạm vào cánh tay cô, Chu Lạc Lạc nhỏ giọng nói: "Vu Vu,
GS của cậu nhắn tin cho cậu kìa."
An
Vu buông bút, mở màn hình lên.
Cô
cong cong môi, sau đó đánh vài chữ rồi phát đi.
Chu
Lạc Lạc tò mò, cười hỏi: "Có phải là tớ, Tống Sở và Lâm Kha cùng nhau đi
hay không?"
Đây
là tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm nay, tiếp theo là thời gian rảnh rỗi
cho đến bữa tối, lịch học của hai người rất ít khi trùng nhau.
Giang
Sóc cũng không có tiết, cho nên đây là thời gian mà hai người mặc định là hẹn
hò với nhau.
Mỗi
lần tan học, Giang Sóc sẽ lái xe đến trường Đại học C để đón cô, đưa qua nhà
anh một lát rồi sau đó sẽ đi ăn cơm.
Chu
Lạc Lạc như một cặp song sinh dính liền với An Vu, mỗi ngày, cô ấy đều vui vẻ
gia nhập đội của Tống Sở, Lâm Kha và cùng các cô ấy quay về ký túc xá.
An
Vu cầm bút, lông mi run rẩy.
"Ừm."
Cô gật đầu, có chút kiềm chế nhưng không giấu được niềm vui trong mắt.
Chu
Lạc Lạc chống cằm nhìn cô, cô ấy là một vận động viên lướt sóng cấp 10, tin tức
về thành phố Nam Cảng cô ấy chưa hề bỏ lỡ một cái nào, lúc ấy gia thế của Giang
Sóc rất nổi tiếng, trên bài đăng nói đủ thứ chuyện.
Có
đôi khi Chu Lạc Lạc sẽ nóng giận, cô ấy ôm điện thoại di động, muốn nói cho An
Vu biết, cúi đầu xuống nhìn bức tranh mà cô vẽ ở trên bàn.
Cô
ấy suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nói một cái gì.
Chu
Lạc Lạc nghĩ, nếu đó là cô ấy, khi nhìn thấy rất nhiều tin tức và nhiều người
gây ồn ào và phiền phức như vậy, chỉ sợ là cô ấy đã chìm trong sự hoảng loạn và
bất an.
Cô
ấy có lẽ sẽ không dính lấy anh mọi lúc, gửi tin nhắn cho anh, kiểm tra anh và
tìm anh bất cứ lúc nào mà cô ấy rảnh.
Cô
ấy không thể nào tập trung làm việc của mình như An Vu được.
Có
một lần, cô ấy không chịu đựng được sự tò mò, hỏi cô một câu.
"Vu
Vu, bạn trai của cậu ưu tú như vậy, cậu không tò mò những lúc bình thường anh
ấy sẽ làm gì à?"
Một
chàng trai đẹp trai với một xuất thân hào nhoáng, mỗi ngày sẽ lái xe sang đi
đến trường thì có biết bao nhiêu cô gái nhớ thương đây. Trong đại học thành phố
có rất nhiều cô gái lẳng lơ như vậy, cô không lo lắng sao?
Lúc
đó An Vu đang vẽ tranh, cô nghe thấy vậy thì bình thản nói một câu: ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.