Sống lưng Giang Sóc cứng đờ, anh ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt anh dính chặt trên mặt An Vu, có chút nghi hoặc không thể nào tin nổi.
Khăn quàng quấn kín cổ, cô cúi đầu xuống giấu gương mặt nhỏ vào trong chiếc khăn, hàng lông mi đen nháy nhẹ nhàng run lên, chiếc khăn che đi gò má và lỗ tai đỏ ửng.
Cô nói rất nhỏ, nhưng xung quanh đều không có ai nên anh có thể nghe được.
Thật yên tĩnh, anh không đáp lại lời cô.
Dường như trên đầu cô đang có hai luồng ánh sáng nóng rực chiếu xuống, cả người cô vô cùng nóng bỏng cảm thấy không ổn chút nào, đầu óc cô lúc này loạn giống như một cuộn chỉ rối.
An Vu ngẩng đầu lên, đúng lúc nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng anh.
Đôi mắt Giang Sóc tràn đầy ý cười, anh còn cố tình chơi xấu mà hửm một tiếng.
Âm thanh cao ngất, giống như giả vờ không nghe thấy.
Thật hối hận, cô vừa nói cái gì vậy chứ?
An Vu ngại chết được, cô xoay người định rời đi nhưng chân còn chưa đi được bước nào đã bị Giang Sóc nắm cổ tay kéo lại.
Kéo người lại, giữ lấy eo.
Anh mỉm cười: “Lời nói đã ra khỏi miệng thì không thể đổi ý, muốn chạy đi đâu?”
An Vu trừng mắt liếc anh một cái: “Anh nghe lầm rồi, em chưa nói gì hết.”
Giang Sóc không trả lời, chỉ yên lặng mỉm cười, cúi người tựa đầu vào trán cô: “Đang đau lòng cho anh sao?”
Bạn gái anh da mặt rất mỏng, anh cũng không hy vọng xa vời rằng cô sẽ chủ động ở bên cạnh anh.
Nhưng mà anh thật sự đã nghe thấy cô nói đi muốn cùng anh, lời nói chân thật này khiến anh nhất thời không kịp phản ứng. Sau mấy giây ngây ngốc, anh đương nhiêu hiểu được lý do đằng sau việc cô muốn ở cạnh anh, cũng biết cô phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
Giang Sóc khẽ cọ cọ vào đầu cô, trong lòng vừa mềm mại vừa vui sướng.
An Vu bị anh ôm, tay nhỏ khẽ đẩy anh ra, nói: “Nếu không, nếu không… hay là anh tự mình quay về đi.”
“Anh không.”
Lần này anh trả lời rất nhanh, từ chối một cách dứt khoát.
Anh cũng không có ngu, phúc lợi đến tay sao có thể để cho nó chạy mất được.
An Vu mím môi dưới, lí nhí hỏi anh: “Chỗ anh ở cách chỗ này có xa không?”
Giang Sóc cong môi, thành thật nói: “Anh còn chưa biết ở đâu.”
An Vu: “Hửm?”
Anh thở dài, khẽ nhíu mày nói: “Sáng nay sau khi xuống máy bay anh đã chạy ngay đến đây tìm em, không mang theo cái gì cũng không kịp tìm khách sạn.”
Anh nói rất thành khẩn, nghe cũng có chút đáng thương.
An Vu nắm tấm thẻ mỏng trong túi, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của anh: “Anh đừng hiểu lầm, em nói ở cạnh anh, không phải… không phải ở cùng một phòng.”
Chỉ là cô cảm thấy, anh từ Đại An một mình bay đến đây tìm cô, cuộc sống nơi đất khách quê người, lẻ loi ngây ngốc một mình trong ngày tết náo nhiệt, ít nhiều cũng có chút đáng thương khiến cho người khác phải đau lòng.
Cô không nghĩ nhiều đến những chuyện khác mà chỉ muốn ngây ngốc ở bên cạnh anh thôi.
“Ừm, anh biết.” Giang Sóc nắm tay cô đi ra ngoài tiểu khu, anh đương nhiên hiểu được ý của cô.
Dĩ nhiên cô cũng chỉ có ý này.
Vốn dĩ An Vu định nói nếu còn chưa đặt phòng thì chọn nơi gần sân bay một chút, nhưng mà thật ra Giang Sóc cũng chưa đặt vé máy bay quay về, đầu óc nóng lên nên anh trực tiếp bay đến đây mà không có kế hoạch gì cả.
Chắc có lẽ hôm sau Thư Thu Vân sẽ về nhà, An Vu cũng phải trở về sớm một chút, cuối cùng Giang Sóc bắt xe đi đến khách sạn 5 sao cách nơi này gần nhất.
Vào ngày lễ tình nhân các khách sạn lớn gần như đều chật kín người, giá phòng của khách sạn 5 sao khá đắt, nhưng sẽ không có trường hợp vừa khéo chỉ còn lại một căn phòng.
Giang Sóc đưa chứng minh thư của hai người ra, lúc nói là thuê hai phòng, cô gái ở quầy lễ tân còn ngẩng đầu lên nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
“Hai căn phòng sao ạ? Không phải ở cùng nhau?” Chị lễ tân lại hỏi lại một lần nữa.
Hai người đang nắm tay nhau, người con gái thì rất xấu hổ, người thông minh đều có thể nhìn ra được đây là một đôi tình nhân. Vào lễ tình nhân đi thuê phòng mà lại không phải thuê một phòng đúng là chuyên rất hiếm hoi.
Đầu An Vu cúi càng ngày càng thấp, cô trốn ở phía sau Giang Sóc không dám ngẩng đầu lên.
“Hai phòng.” Giang Sóc bóp bóp tay cô.
An Vu nhẹ nhàng thở ra, rồi lại nghe thấy anh nói tiếp: “Bên cạnh nhau.”
“…”
Xong khi đăng ký thông tin xong, Giang Sóc cầm thẻ phòng dẫn cô đi về phía thang máy.
Dọc theo đường đi An Vu không dám mở miệng nói ra câu nào.
Cửa thang máy khép lại, Giang Sóc cười ra tiếng: “Căng thẳng đến như vậy sao, cũng không phải lần đầu đi thuê phòng, trước kia cũng không thấy em căng thẳng như vậy?”
“…”
Lông mi của An Vu khẽ run rẩy.
Thật ra anh nói cũng không sai, cẩn thận nhớ lại thì tình huống như thế này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.
Lần đầu tiên là m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.