Sau khi rời đi 1 năm thì An Vu lại lần
nữa trở lại Nam Kiều.
Thủ tục nhập học làm rất nhẹ nhàng vì
dù sao lúc cô chuyển trường thì thành tích cũng rất tốt, các giáo viên đều
không bỏ được hạt giống tốt như cô. Giờ cô quay về thì hiệu trưởng rất vui mừng
đồng ý.
Nhà ngoại An Vu cách Trường Trung học
Nam Kiều chỉ vài giờ đi xe, năm ngoái cậu của cô mở một nhà máy, sau khi kiếm
được tiền thì mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.
Thư Thu Vân cũng không về nhà, sau khi
trải qua cuộc hôn nhân kia thì bà quyết định tìm việc làm. Vừa hay nhà máy của
cậu cô rất cần người nên Thư Thu Vân liền đi làm ở nhà máy của anh mình.
Mẹ con cô thuê một căn nhà hai phòng
ngủ một phòng khách.
Căn nhà ấy ở gần nhà máy, giá thuê lại
rẻ nên dù là thuê nhà nhưng mẹ con cô vẫn coi như là có mái ấm của riêng mình.
Năm ấy những thứ do nhà máy của cậu cô
làm đã nhanh chóng bắt kịp thị trường, sản xuất cũng không đáp ứng đủ nhu cầu
của khách hàng. Thư Thu Vân sáng đi tối về nhưng bà cũng kiếm được kha khá tiền
công.
Có một ngày đi làm về thì Thư Thu Vân
nhận được tờ rơi của một lớp dạy mỹ thuật khi bà đi ngang qua Trường Trung học
Nam Kiều.
Bà dừng lại xem xét.
Người phát tờ rơi nhìn thấy bà thì mỉm
cười bước đến hỏi thăm: “Chào cô, có lẽ cô đây khá hiểu biết về đào tạo mỹ
thuật nhỉ?”
Thư Thu Vân nhận lấy đơn rồi gật đầu.
Lúc bà về nhà thì trời đã khuya. An Vu
đã nấu xong cơm chiều và lúc bà về nhà thì đồ ăn đã nguội.
Cơm nước xong Thư Thu Vân nắm tay An Vu
rồi nghiêm túc kể với cô chuyện bà gặp được hôm nay.
“Vu Vu, hôm nay mẹ thấy ở trường con có
lớp dạy mỹ thuật đang tuyển học sinh, không phải con thích truyện tranh sao? Mẹ
đăng ký cho con vào đấy nhé?”
Cô không nghĩ là Thư Thu Vân sẽ nói với
cô chuyện này.
Cô sửng sốt một lúc rồi rũ mắt lắc đầu:
“Đừng mẹ ơi, con vẫn nên cố gắng học tập thì hơn.”
Tính tình An Vu chậm nhiệt, rất ít có
thứ gì làm cô chấp nhất nhưng truyện tranh là ngoại lệ, ước mơ của cô là trở
thành một tác giả truyện tranh.
Nhưng học mỹ thuật rất đắt, nhà cô sẽ
không đủ điều kiện để học.
Thư Thu Vân biết cô lo lắng cái gì.
Con gái bà từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn
hiểu chuyện, những bé gái khác sẽ làm nũng với bố mẹ đòi mua quần áo mới, giày
mới nhưng con bà thì không. Cô biết bà một mình nuôi cô rất vất vả nên cũng
không gây áp lực cho bà.
Ánh mắt Thư Thu Vân nhu hòa, bà sờ đầu
An Vu nói cô chờ một chút.
Bà xoay người về phòng, lúc đi ra thì
trong tay bà cầm hai quyển sổ tiết kiệm.
“Vu Vu à, mẹ cũng không khổ như con
nghĩ đâu. Mẹ biết học phí của lớp dạy mỹ thuật là bao nhiêu nên mẹ biết mẹ có
thể chi trả nó.”
An Vu mở sổ tiết kiệm ra, lúc nhìn thấy
con số bên trong thì cô cũng rất giật mình.
Dù tiền trong đó không nhiều nhưng cũng
nhiều hơn cô nghĩ.
Cô ngẩng đầu không hiểu hỏi: “Mẹ ơi,
tiền của mẹ không phải đã…”
Thư Thu Vân trả nợ giùm Tống Khang
Thắng nên An Vu cho là bà đã hết tiền.
Thư Thu Vân cười nhẹ nói: “Mẹ đúng là
ngu ngốc nên đã dùng hết tiền, nhưng đây là tiền mà bố con để lại cho con.”
Sau khi An Tài Triết mất thì bà đã kiện
mẹ chồng, cuối cùng thì lấy được số tiền này.
Từ trước đến giờ thì Thư Thu Vân đều
không đụng đến nó.
Vì để An Vu hết băn khoăn nên Thư Thu
Vân nói tiếp: “Việc làm ăn của cậu con cũng khá ổn nên tiền lương của mẹ cũng
không ít.”
“Vì thế Vu Vu à, mẹ nguyện ý ủng hộ
giấc mơ của con.” Bà ôn nhu cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.