Vé tàu cao tốc rời Đại An được đặt trước sẽ xuất phát vào 2 ngày sau.

An Vu nói dối cậu mình, cô thông báo sai thời gian cuộc thi cuối kỳ.

Cô muốn tận dụng hai ngày này để tạm biệt bạn mình.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ thì Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu đến Đại An tìm An Vu.

Cả ngày hôm ấy ba người chơi ở công viên trò chơi đến chạng vạng mới lưu luyến không rời mà tách ra.

An Vu tiễn hai cô nàng đến trạm xe.

Sau khi tiễn họ xong thì cô nhận được điện thoại của Giang Sóc.

Cô nhận điện thoại thì nghe thấy giọng nói lười nhác của chàng trai: “Xong rồi à?”

An Vu gật đầu: “Xong rồi.”

“Đang đâu đấy?”

“Ở trạm xe.”

“Họ đi rồi à?”

“Ừ.”

An Vu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy xe buýt đã rời trạm: “Họ vừa đi.”

Bên kia điện thoại vang lên những tiếng sột soạt, Giang Sóc đứng dậy mở cửa ra ngoài: “Gửi định vị cho tớ, cậu đứng yên đấy đợi tớ, tớ đến ngay.”

Thật ra Giang Sóc hơi khó chịu vì rõ ràng là anh hẹn cô trước nhưng ai biết hai tên là Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh lại nhảy ra cướp mất thời gian bên cô của anh.

Rất đáng ghét!

Lúc Giang Sóc chạy đến nơi thì An Vu đang ngồi trên ghế cầm điện thoại đọc truyện tranh mới được cập nhật.

Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc chiếc váy dài dáng suông màu be, kiểu váy rất đơn giản, không có những họa tiết cầu kỳ.

MÁi tóc mềm mượt màu hạt dẻ được thả buông lơi, trên đầu cô đội một chiếc mũ rơm bện tròn.

Giang Sóc cong môi chậm rì rì bước đến nhưng tay lại nhấc mạnh chiếc mũ của cô lên.

Có vẻ điều này làm cô giật mình nên lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tóc mái mềm mại của cô che đi nửa vầng trán, đôi mắt đen bóng ngập nước hiện lên, vì đang giật mình nên đôi mắt ấy mở to, lông mi dày rậm còn run run.

Chiếc mũ đột nhiên bị lấy đi làm An Vu ngơ ngác chưa kịp phản ứng nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình thì trong mắt cô hiện đầy ý cười.

“Giang Sóc.” Cô nhẹ giọng gọi anh.

Ngực Giang Sóc đập mạnh.

Anh đã rất nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt cô nhưng anh ngắm mãi vẫn không chán.

Mỗi lần gặp mặt đều làm anh ngạc nhiên say mê, mỗi một biểu cảm của cô đều có thể làm tâm trí anh rối loạn.

Giang Sóc rũ mắt nhìn xuống đôi môi hồng hào của cô.

Hồng hào tươi tắn, rất đáng yêu.

Chú ý đến tầm mắt của anh thì An Vu ngượng ngùng che miệng.

Có lẽ là Giang Sóc đã phát hiện rồi.

“Là Noãn Xu bôi cho tớ.” Cô thẹn thùng nói.

Hôm nay Chu Noãn Xu trang điểm theo kiểu Âu Mỹ trông rất cool làm An Vu suýt là không nhận ra cô ấy.

Cô ấy còn lắc túi đựng đồ trang điểm nói giờ cũng đang đợi nên nhất quyết muốn trang điểm cho cô và Trình Du Ninh, An Vu nói không lại cô ấy nên cuối cùng chỉ đành đồng ý cho cô ấy bôi son cho cô.

Sao Giang Sóc vẫn nhìn cô vậy? Có phải cậu ấy cảm thấy cô kỳ lạ quá không nhỉ? Aaa xấu hổ quá đi!

An Vu tránh tầm mắt của anh, cô ngượng ngùng hỏi anh: “Lạ quá hả? Vậy tớ lau đi đây.”

“Không lạ đâu.” Khóe môi Giang Sóc cong lên: “Rất xinh đẹp.”

“Xinh đến mức tớ muốn hôn cậu.”

“ ……”

Lỗ tai An Vu đỏ ngay tắp lự, cô sợ đến mức lùi ra sau rồi ngẩng đầu lên nhìn anh mà không nói gì nhưng ánh mắt cô đã nói rõ.

Cô muốn nói cậu không được làm bậy, cậu mà hôn thì tớ sẽ tức giận.

Giang Sóc thấy rất buồn cười, chẳng mấy khi anh nói tục trước mặt cô, anh chỉ nói muốn hôn thôi mà có gì lớn lao lắm hả?

Nhưng nể tình cô còn nhỏ, giờ không tính, để sau này anh sẽ đòi lại hết.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi trạm xe, Giang Sóc ôn nhu hỏi hôm nay cô chơi vui không, An Vu gật đầu nói chơi rất vui.

“Chơi gì thế?” Giang Sóc tò mò hỏi.

“Tàu lượn siêu tốc, đu quay ba chiều (1), tháp rơi tự do.”

Giang Sóc: “ ……”

“Không nhận ra đó, các cậu chơi hăng thật đấy.” Giang Sóc cười nhướng mày hỏi: “Không sợ sao?”

An Vu hoang mang hỏi lại: “Hả? Cũng có ngã xuống được đâu?”

Giang Sóc ho nhẹ: “Tớ nói là không khó chịu hả?”

An Vu tỉ mỉ nghĩ lại rồi gật đầu nói: “Ừ, hơi choáng.”

Vào giờ cao điểm, trên đường nườm nượp xe cộ nên Giang Sóc dẫn An Vu đi ăn cơm tối. Hai người đến một khu thương mại sầm uất, họ chọn bàn ngay cạnh cửa sổ kiểu Pháp, ngồi ở đây thì có thể nhìn thấy một dòng sông.

Lượng cơm của An Vu rất ít, cô chỉ ăn hết được nửa đĩa mì Ý.

Giang Sóc không có kinh nghiệm hẹn hò với con gái, chỗ anh hay đi chơi với đám bạn thì lại không thích hợp dẫn cô đi nên Giang Sóc khá lúng túng, trong bữa ăn anh nhắn tin hỏi Tiền Đạc Hâm xem gần đây có chỗ nào có thể dẫn con gái đi chơi không.

Giang Sóc cũng có lúc khó khăn sao?

Tiền Đạc Hâm khó có lúc trên cơ anh nên cậu ta không khách khí mà trào phúng: “Hẹn hò thì ăn cơm xong rồi đi xem phim, sau đó sẽ vào khách sạn thuê phòng, chẳng lẽ cậu không biết hả?”

“ ……”

Giang Sóc cất điện thoại cười lạnh.

Chắc chắn là anh bị lú lẫn mới đi hỏi Tiền Đạc Hâm.

Lúc đi xuống lầu thì Giang Sóc thấy một rạp chiếu phim có vị trí khá tốt, thật ra thì đi xem phim cùng cô cũng được.

Chỉ là hai người còn chưa đi đến chỗ rạp chiếu phim thì An Vu bỗng dừng lại chỉ về một chỗ rồi nói: “Đến chỗ kia xem thử đi?”

Giang Sóc nhìn theo tay cô—

Thì anh thấy được tấm biển đỏ với dòng chữ “Nhà sách Tân Hoa” màu trắng to đùng.

“…”

Hai người ở trong hiệu sách hồi lâu, bộ phim mà Giang Sóc muốn xem cũng đã sớm kết thúc rồi.

Lúc bước ra khỏi hiệu sách thì tay anh còn xách một chiếc túi rất lớn.

Nó rất nặng và tất cả đều là bài thi.

Anh thấy rất buồn cười rồi nói với An Vu: “ Cậu tốt với tớ thật đấy.”

An Vu không hiểu ý anh mà nói: “Những bài đó tớ xem qua rồi, đều rất được, vừa lúc để cậu làm lúc lớp 12.”

Nói xong thì cô nhìn chiếc túi trong tay anh rồi hỏi: “Đủ khô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play