Bàn bị lật úp, bát đĩa vỡ vụn, khăn
trải giường, vỏ chăn, gối đầu, quần áo nằm rơi vãi dưới đất.
Hỗn loạn giống như từng bị bọn cướp tới
cướp bóc.
Tống Khang Thắng ấn người Thư Thu Vân
trên ghế sofa, trong tay cầm sổ tiết kiệm tích góp được và chứng minh thư màu
đỏ, ông ta gầm lên giận dữ.
"Mật khẩu!"
"Đưa mật khẩu cho tôi."
Khuôn mặt của ông ta đỏ bừng, và gân
xanh nổi lên từ cổ.
Không khí bị mùi rượu lấp đầy, sắc mặt
Thư Thu Vân trắng bệch như tờ giấy, bà đã sắp không thở được nữa.
"Cô cứ như vậy thấy chết không
cứu? Có phải là cô muốn tôi chết đúng không? Muốn tôi chết à?"
"Đồ vô ơn, bọn mày là một đám vô
ơn chết tiệt."
Mùi rượu nồng nặc đã khiến đầu óc Tống
Khang Thắng hoàn toàn không linh hoạt.
Ông ta túm tóc Thư Thu Vân, tát mạnh
liên tục lên khuôn mặt của bà.
"Mẹ nó! Mày mau nói mật khẩu cho
ông đây!"
"Ông đánh chết mày, đánh chết
mày!"
Tiếng ồn ào và tiếng gầm gừ vang vọng
khắp tiểu khu Cổ Lộng yên tĩnh, thứ hút sự chú ý của tất cả hàng xóm láng
giềng.
Bọn họ đứng vây quanh bên cạnh nhìn,
đám phụ nữ nín thở dừng lại không dám đi qua, đám đàn ông lôi kéo ông ta nhưng
Tống Khang Thắng đã say đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, không ai dám chọc
vào ông ta.
Đây là việc nhà người ta, không ai muốn
tham gia vào việc này, chỉ có thể đứng bên cạnh nói vào câu không đau không
ngứa.
"Có chuyện gì thì nói rõ ra đi,
Khang Thắng."
"Đừng đánh nữa mà Khang
Thắng."
"Thu Vân, cô nói cho ông ta đi,
ông ta đã say đến mức không còn tỉnh táo, không nghe lời khuyên rồi!"
An Vu đẩy đám người ra, vừa lúc nhìn
thấy Thư Thu Vân đang cố đoạt lại sổ tiết kiệm của mình, sau đó lại bị Tống
Khang Thắng tát mạnh một cái.
"Mẹ!"
Cảnh tượng đó đập sâu vào đồng tử,
trong phút chốc, đầu óc cô trống rỗng.
Vài giây sau, máu trong người mãnh liệt
sôi trào.
An Vu đỏ mắt vọt vào túm lấy ông ta.
"Ông đang làm gì, ông buông mẹ tôi
ra, ông buông mẹ tôi ra!"
Cô cố hết sức để túm lấy ông ta, nhưng
sức lực của Tống Khang Thắng thật sự là quá lớn, cô căn bản không kéo ra được.
An Vu điên cuồng đánh vào tay ông ta.
"Ông buông mẹ tôi ra, ông buông bà
ấy ra."
Đầu óc của Tống Khang Thắng đã hoàn
toàn bị tê liệt bởi rượu và bây giờ ông ta không còn tỉnh táo gì nữa.
Ông ta muốn tiền, chỉ cần tiền.
Dùng sức một cái, An Vu đã bị ông ta
đạp mạnh ngã xuống mặt đất.
"A!"
Đầu gối và khuỷu tay đập mạnh xuống
đất, trong nháy mắt cảm giác đau đớn như thủy triều dâng lên bao trùm cả người.
Đau quá!
Cô đau đến nỗi nước mắt lập tức tuôn
ra.
Đầu óc giống như bị ngừng hoạt động
vậy, trống rỗng hoàn toàn.
Chưa kịp khôi phục tinh thần.
Cô cảm thấy có người xông tới đỡ người
cô dậy từ phía sau, khứu giác khôi phục trước cả đầu óc, cô ngửi thấy một mùi
hương thanh mát quen thuộc.
An Vu ngẩng mặt lên, qua làn nước mắt
mông lung, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Giang Sóc.
"Có bị gì không vậy, có thấy đau
không!"
Giang Sóc ôm cô đứng lên, giọng nói đều
run rẩy.
Sắc mặt cô trắng bệch, mặt mày nhăn tít
lại cùng một chỗ, đau đến trên mặt đều toát ra mồ hôi lạnh.
"Giang Sóc …"
"Ô ô, Giang Sóc!"
An Vu nắm lấy cánh tay anh, giống như
bắt được một cọng rơm cứu mạng, cô đã không để ý đến đau đớn, cô đẩy anh chỉ về
phía xa xa kia.
"Mẹ, cứu mẹ của tớ."
"Cậu mau đi cứu mẹ của tớ
với!"
"Mau cứu mẹ tớ!"
An Vu đau lòng nà hét lên, tầm mắt cô
bị nước mắt làm cho mơ hồ không thấy rõ bất cứ thứ gì, đầu óc cô cũng không
nghĩ ra được gì khác.
Trong lúc hoảng hốt, cô phát hiện thiếu
niên đã buông cô ra.
Sắc mặt Giang Sóc tối đen, ở phía xa xa
Tống Khang Thắng còn đang bóp cổ Thư Thu Vân.
Bà đã bị ông ta bóp đến gần như không
thể thở nổi.
Anh đứng dậy và cầm một chai bia đang
nằm dưới mặt đất lên, đi qua và ném nó thẳng vào đầu của ông ta.
"Choang"
Đó là tiếng của chai bia bị vỡ văng
lên.
Người Tống Khang Thắng lảo đảo, có máu
tươi chảy từ trên trán xuống.
Ông ta buông bàn tay đang bóp cổ Thư
Thu Vân ra, lau vết máu trên trán đi, ánh mắt hung dữ của Tống Khang Thắng nhìn
trừng trừng Giang Sóc, giận dữ quát lên: "Đánh ông à?"
Giang Sóc cười lạnh, bỗng nhiên dùng
tốc độ cực nhanh mà đạp tới, đạp mạnh vào bụng Tống Khang Thắng.
"Đánh không phải là người, đánh
chính là con thú vật."
“..."
Thư Thu Vân rốt cục tránh thoát khỏi sự
giam cầm, mất hết sức lực mà ngồi sụp xuống mặt đất.
An Vu gian nan bò tới, ôm lấy bà:
"Mẹ có bị gì không, có bị gì không mẹ?"
Thư Thu Vân đã bị đánh đến chật vật
không chịu nổi, nhìn gương mặt đỏ bừng của bà, trên khóe môi chảy ra máu còn có
vết đỏ đáng sợ trên cổ.
Nước mắt của An Vu cũng không ngừng
chảy xuống.
Giang Sóc và Tống Khang Thắng vẫn đang
đánh nhau.
Động tác của Tống Khang Thắng sau khi
say rượu rất vụng về, ông ta bị Giang Sóc ấn vào tường và bị đấm liên tục.
Mấy người đàn ông xông vào muốn tách
hai người đang đánh nhau ra, nhưng thiếu niên giống như đã phát điên rồi.
Không ai có thể kéo anh ra.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh
chóng, hiện trường bây giờ là một mớ hỗn độn.
Cũng may có người sớm đã báo cảnh sát,
cảnh sát thuộc đồn cảnh sát tiểu khu Cổ Lộng rất nhanh đã chạy tới.
Đưa tất cả bọn họ đến đồn cảnh sát.
Điều tra thu thập bằng chứng và ghi
chép lại.
Trong đồn cảnh sát Giang Sóc gọi điện
thoại cho chú Chung, chú Chung nhanh chóng chạy tới.
Sau một hồi đàm phán, ba người bọn họ
đã được thả ra.
Còn Tống Khang Thắng thì bị giam giữ.
Chú Chung lái xe đưa họ đến bệnh viện
khám.
Bệnh viện vào đêm khuya rất yên tĩnh,
hành lang ngoại trú chỉ có vài bệnh nhân lẻ tẻ.
Lúc Thư Thu Vân được đưa tới, mặt đã
sưng vù lên giật mình, gần như không thể nhìn thấy rõ nét mặt.
Nghe nói có người bị bạo hành gia đình,
các y tá trực đêm thực tập tại bệnh viện đều lén chạy tới xem.
"Đã như vậy còn không ly hôn, còn
muốn cái hig nữa!"
"Bạo lực gia đình sẽ không chỉ có
một lần mà còn có vô số lần, nếu không ly hôn thì sau này sẽ chịu rất nhiều khổ
sở."
"Sau này vẫn là không kết hôn,
sống một mình thôi, thật đáng sợ, tôi đều có bóng ma tâm lý."
Thư Thu Vân ngồi trên ghế chờ, người
trực phòng cấp cứu là một bác sĩ nữ, sau khi kiểm tra xong, bà ấy thở phào nhẹ
nhõm nói: "May mắn chỉ là vết thương ngoài da, không bị thương đến xương
cốt."
"Mặt sưng lên có thể chườm lạnh để
tiêu sưng, tôi kê đơn ít thuốc về uống trước, mấy ngày nay không cần làm việc,
ở nhà nghỉ ngơi điều trị."
An Vu vẫn đứng bên cạnh Thư Thu Vân.
Cô tiếp nhận hồ sơ bệnh án do bác sĩ
kê, lại ngẩng đầu nhìn Giang Sóc.
Thiếu niên sức dài vai rộng, nhưng rốt
cuộc so ra vẫn kém Tống Khang Thắng, một kẻ uống rượu thần trí không rõ, thân
thể mập mạp.
L ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.