Cuối cùng An Vu cũng đồng ý với Giang
Sóc, sau này mỗi ngày đều sẽ cùng ăn sáng với nhau.
Cô có yêu cầu cao về bản thân, và ngay
cả việc đi học thông thường cũng là người đầu tiên bật đèn lớp học.
Nhưng Giang Sóc thì không làm được, anh
không dậy sớm như vậy.
An Vu muốn để cho Giang Sóc ngủ thêm
một chút, vì thế định ra thời gian hẹn nhau cùng ăn sáng muộn hơn một chút.
Nhưng hình như An Vu đã đánh giá thấp
anh, anh thật sự mỗi ngày đều đúng giờ đến dưới lầu nhà cô, không có một lần
nào là đến trễ.
Họ không ở bên nhau và vẫn giữ cách sống
chung như ban đầu ở trường học.
Nhưng những người quen thuộc với họ vẫn
phát hiện ra có cái gì đó không giống như bình thường ở họ. Tiền Đạc Hâm là
người đầu tiên phát hiện ra sự liên kết giữa hai người.
Cậu ta hiểu rõ về Giang Sóc, một người
vừa hay ra vẻ vừa lười vừa xấu tính, gần đây lại dễ nói chuyện, ôn hoà như gió
xuân vậy.
Cậu ta ngồi ở bên cạnh anh, Tiền Đạc
Hâm quay đầu muốn nói chuyện với anh, kết quả là thấy anh đang nghiêng đầu, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó.
Anh đang nhìn ai thì không cần nói cũng
biết, ngày cả lúc trước cũng chưa từng thấy anh không rụt rè như vậy!
Kỳ lạ hơn là Giang Sóc bắt đầu học tập.
Anh đặt ngay ngắn những cuốn sách vở mà
mình chưa từng mở ra lên trên bàn bên cạnh, ghi chép và làm bài kiểm tra khi
rảnh rỗi. Cũng không trốn học để chơi bóng. Tiền Đạc Hâm mời anh đi chơi nhưng
bị từ chối không chút thương tiếc.
Cả người giống như bị đổi hồn vậy,
khiến Tiền Đạc Hâm sợ chết khiếp.
"Không phải đâu anh trai, anh
trai, cậu đang làm gì vậy?"
"Học tập."
"Mẹ kiếp! Cậu làm thật đó à?"
Tiền Đạc Hâm sờ sờ đầu và nói: "Đi
du học cũng không cần phải liều mạng như vậy, muốn học ở trường nào thì đập
tiền vào đó không phải là được sao?"
Con đường nhân sinh của bọn họ đã sớm
được trải nhựa, cho nên việc học tập không tốt cũng không phải là chuyện lớn
gì.
Ở trường học không cần kiêng nể gì mà
trải qua ba năm không lo không buồn, sau đó học lớp ngôn ngữ rồi ra nước ngoài,
sau khi về nước chính là trả nợ, vì gia tộc mà bán mạng.
Tương lai không tự do khiến cho bọn họ
đặc biệt trân trọng những ngày tháng tự do tự tại này.
Sau khi tự do tự tại quên rồi, việc đọc
sách giáo khoa thực sự giống như đọc sách trời vậy, không thể hiểu được bất cứ
điều gì.
Giang Sóc thản nhiên cười cười:
"Ai mẹ nó muốn đi du học, ông đây phải ở lại."
"A" Tiền Đạc Hâm có chút
choáng váng: "Ý của cậu là sao, cái gì gọi là phải ở lại?"
Giang Sóc nghe vậy thì nhếch môi dưới,
vỗ vỗ chồng sách bên tay phải và nói: "Kẻ yếu mới phải đi du học, ông đây
muốn thi đại học."
“..."
Sự thay đổi của Giang Sóc thật sự là
quá kỳ quái, không được mấy ngày mà chuyện anh muốn thi đại học đã được mọi
người biết đến, nhưng tất cả mọi người đều không coi trọng, chỉ coi anh là hứng
lên thì làm thôi.
Nhưng bất ngờ chính là, hai tuần liên
tiếp anh đều đến lớp tự học bất kể nắng mưa gì, có đôi khi thậm chí còn đến lớp
sớm hơn so với học sinh ở lại trường.
Việc này cũng không đúng lắm.
Dần dần, câu chuyện về cặp đôi tai
tiếng của anh và An Vu lại bị lôi ra.
Có người nói Giang Sóc dậy sớm về muộn
chính là vì muốn ở cùng An Vu.
Cũng có người không đồng ý, bởi vì
Giang Sóc thật sự có cố gắng học tập chăm chỉ.
Mà rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Chu
Noãn Xu và Trình Du Ninh đã tiến hành tra hỏi An Vu trước tiên.
Tuy rằng hơi có chút khó nói, nhưng An
Vu cũng thật sự coi bọn họ là bạn tốt của mình.
Cô kể cho họ nghe về việc Giang Sóc
trốn học cùng cô đến Bình An.
Cũng nói về ước định giữa cô và anh.
Nhưng mà da mặt cô quá mỏng, nên không
hề nói ra chuyện mình chủ động ôm anh.
Thật sự thấy rất xấu hổ, rất ngượng
ngùng, thật sự là quá mất mặt.
"Trách không được cậu ta điên đến
mức giống như đánh máu gà vậy." Chu Noãn Xu đã hiểu ra, cô ấy giơ ngón tay
cái lên và nói với An Vu: "Chỉ bằng một cái bánh vẽ này của cậu, Giang Sóc
xong rồi, cậu ta đã bị cậu khống chế gắt gao."
Trình Du Ninh còn chưa kịp phản ứng,
ngơ ngác gãi gãi đầu: "Noãn Xu, cái gì là bánh vẽ, vẽ cái bánh gì!"
Chu Noãn Xu tức giận nở nụ cười, hận
sắt không thành thép mà vỗ vào trán cô ấy rồi nói: "Cậu ngốc nghếch như
đầu gỗ vậy, cậu còn ngốc hơn cả An Vu, đồ ngốc!"
"Cậu nghĩ xem, ở trường học này
không thể sờ không thể chạm vào, rõ ràng là yêu thích nhau lại không thể ở bên
nhau một cách đường hoàng, nếu là cậu thì cậu có thấy có khó chịu không!"
Trình Du Ninh liên tục gật đầu:
"Khó chịu."
"Nhưng học tập chăm chỉ là có thể
cùng nhau học đại học, lên đại học là có thể ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ là
có thể thoải mái đường hoàng mà yêu đương, yêu đương còn có thể muốn hôn thì
hôn, muốn ôm thì ôm, hơn nữa còn có thể…"
Nụ cười của Chu Noãn Xu ngày càng biến
thái, cô ấy dừng lại một chút và nói từng câu từng chữ như có một hàm ý sâu xa
nào đó: "Còn có thể làm chuyện ấy ấy ấy, cậu nói cậu ta có phát điên lên
hay không?"
“..."
An Vu và Trình Du Ninh đều ngây ngẩn cả
người.
Thấy bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Chu
Noãn Xu khoa trương mà dùng hình dạng miệng nói ra hai chữ.
Ngày lập tức Trình Du Ninh nhìn về phía
An Vu: "A, An Vu, cậu có nói với Giang Sóc chuyện khi học lên đại học sẽ
làm chuyện ấy ấy ấy không?"
Mặt An Vu đã đỏ đến muốn chảy ra máu.
Chu Noãn Xu nói lung tung cái gì vậy,
làm sao mà cô nghĩ tới nhiều chuyện như cậy, cô chỉ đơn thuần muốn cùng học đại
học với anh mà thôi!
Cô lắc đầu như một cái trống bỏi, vội
vàng phủ nhận.
"Không có không có, tớ mới không
có như vậy, Chu Noãn Xu, cậu n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.