Giang
Sóc tùy ý và tùy hứng, tuy nhiên sau cả ngày cũng phát hiện ra sự bất thường
của cô, anh rất chắc chắn, An Vu đang trốn tránh anh.
Anh
hít một hơi thật sâu và hỏi cô: "Tôi không có đồng ý với cô ta, tôi không
biết cô ta là ai."
Giang
Sóc giải thích với An Vu.
Cô
gái đó chuẩn bị một bài tỏ tình rất dài nhưng Giang Sóc không nghe lọt nổi một
câu, bởi vì trái tim của anh sớm đã đặt ở chỗ của An Vu rồi.
Cuối
cùng, anh ngắt lời cô ta, nói rằng mình không biết cô ta là ai.
"Tớ
biết." Cô gái đó thực sự rất can đảm, cô ta tranh thủ cơ hội nói:
"Không biết cũng không quan trọng, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè, thời
gian về sau..."
Giang
Sóc lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Nhưng tôi tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu
tiên."
Những
lời nói đến bên miệng thì dừng lại, cô gái đó nhận ra điều gì đó, sửng sốt một
chút rồi đôi mắt dần dần đỏ lên.
Giang
Sóc nói xin lỗi với cô ta, sau đó nhanh chóng chạy xuống cầu thang và đuổi
theo.
"Những
bức thư đó tôi đã trả lại, cũng không đọc một bức thư nào." Giang Sóc nhìn
cô, kiên nhẫn giải thích: "Tên của các cô gái đó tôi cũng không biết,
tôi..."
"Giang
Sóc." An Vu ngắt lời anh.
Cô
hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói chuyện với anh: "Gần đây,
chúng ta cũng đừng thân thiết quá."
Ở
phía xa xa có người đang vội vàng chạy về phía hành lang, đèn kích hoạt bằng
giọng nói bật sáng rồi mờ đi khi người kia bước đi.
Hai
người đứng ở một góc khuất, bụi cây đã che khuất ánh sáng và chỉ còn lại bóng
tối.
Giang
Sóc không nói gì, đôi môi mím thành một đường thẳng, ánh sáng quá mờ tối cho
nên cô không thấy rõ sắc mặt của anh.
An
Vu do dự nhích mũi chân.
Giọng
điệu bình tĩnh của Giang Sóc vang lên: "Cho nên, cậu thật sự đang trốn
tránh tôi?”
An
Vu không nói gì.
Anh
tiếp tục hỏi: "Vì sao?”
Giọng
nói của chàng trai dường như không có một cảm xúc nào, anh đứng trước mặt của
An Vu, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất bóng dáng gầy gò của cô.
Cơ
thể nhỏ bé run rẩy, cô từ từ mở miệng nói: "Tôi chỉ muốn học tập chăm
chỉ."
An
Vu lấy tay xoa làn váy đồng phục của mình rồi nói: "Tôi thấy có chút phiền
phức."
Cô
không nói ra tất cả, nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống.
Nhưng
những lời không nói ra đó đã thể hiện ý nghĩa của nó.
Ánh
mắt Giang Sóc lạnh nhạt, một lúc lâu sau bả vai của anh buông xuống, mở giọng
khàn khàn chế giễu: "Sợ có liên quan với tôi như vậy sao?”
Anh
nghĩ cô có thể cảm nhận được điều đó.
Làm
nhiều chuyện như vậy, ai cũng có thể nhìn ra được cô đặc biệt với anh như thế
nào.
Giang
Sóc không nói thẳng ra là mình thích cô, vì sợ cô bỏ chạy, cho nên anh vẫn ở
bên cạnh cô mà không phá vỡ đi tấm cản trở mỏng manh kia.
Lâu
như vậy mà cô vẫn từ chối anh.
Giang
Sóc bỗng nhiên cảm thấy thật thất bại.
Anh
muốn hét lên, muốn nắm lấy bả vai của cô mà hỏi, chẳng lẽ cô không nhìn ra được
anh thích cô hay sao?
Nhưng
cô đang run rẩy, đang sợ hãi.
An
Vu không có trả lời câu hỏi của anh.
Tay
Giang Sóc nắm chặt thành nắm đấm, anh quay lưng lại, thở ra một hơi thật sâu.
"Tôi
hiểu rồi."
"Cậu
đi trước đi." Anh nói.
An
Vu ngẩng cằm lên, mở miệng định nói chuyện.
"Tôi
không sợ tin đồn."
Giang
Sóc ngắt lời cô, giọng nói rất lạnh lùng: "Sau này tôi sẽ không làm phiền
cậu, tôi sẽ cách cậu xa một chút."
An
Vu rời đi rồi.
Cả
người Giang Sóc dựa vào cây cột, bụi cây ở phía sau xào xạc rung động.
Gió
đêm ào ạt thổi qua, tà áo của anh tung bay trong gió, cảm giác thất bại như
nước biển ập vào tim, lòng ngực anh giống như bị kim đâm vào, đau đớn vô cùng.
Anh
chưa bao giờ yêu, đây là lần đầu tiên anh dùng sự chân thành của mình để theo
đuổi một cô gái.
Không
có kinh nghiệm, vụng về và chậm chạp. Nhưng điều này đã chứng minh sự nỗ lực và
cố gắng dường như không mang lại một chút hồi đáp nào, chỉ đổi lấy được cô trốn
tránh anh như tránh rắn rết mà thôi.
Giang
Sóc im lặng, chiếc bật lửa phát ra một ngọn lửa nhỏ.
Anh
cúi đầu xuống, lấy một điếu thuốc từ trong túi và bắt đầu hút.
Trong
trường học cũng có rất nhiều người hút thuốc, sau khi đá bóng xong, một đám
người sẽ ngồi xổm trên bậc thềm đá để nhả khói, có người nhét một điếu thuốc
vào túi quần của anh.
Giang
Sóc vốn không hút thuốc nhưng lúc này lại tự nhiên cầm lấy điếu thuốc ra.
Trong
góc khuất có một đốm lửa nhỏ, sương mù vây quanh.
Một
điếu thuốc đang cháy, chỉ còn lại nửa điếu.
Chưa
kịp hút xong, anh đã dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi về phía khách sạn.
Bây
giờ đã là cuối mùa thu, quá lạnh lẽo.
Giang
Sóc đuổi theo đến đường phố bên ngoài trường học mới nhìn thấy bóng lưng của cô
gái, anh tự giễu một tiếng, đút tay vào túi và đi chậm lại.
Hôm
sau, Gia ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.