Cuộc
tranh chấp ở đại sảnh nhanh chóng được lan truyền rộng rãi, Tiền Đạc Hâm đi tới
nửa đường thì dừng lại, khi cậu ta nhìn thấy rõ người đàn ông nằm trên mặt đất
thì mắng chửi một câu tục tĩu.
Chu
Tuấn chạy về phía Chu Nghị, kéo người cậu ta lên. Khuôn mặt của Chu Nghị bị
thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Gương
mặt của Chu Tuấn rất tức giận, cậu ta chất vấn: "Giang Sóc, cậu làm gì
vậy?"
Cậu
ta vừa dứt lời, Tiền Đạc Hâm và mọi người xông tới, một hàng người hùng hổ chắn
trước mặt của Giang Sóc.
Khi
nhìn thấy gương mặt bầm dập của Chu Nghị, Tiền Đạc Hâm cảm thấy thật vui vẻ.
"Này,
một tên vớ vẩn như cậu, tới đây làm cái gì?"
Chu
Tuấn không phục: "Muốn đánh người thì cũng phải có một cái lý do
chứ."
An
Vu nhấp môi định tiến lên giải thích, bỗng nhiên cô bị Giang Sóc mạnh mẽ túm
lấy cổ tay.
Anh
không nói một lời nào, chỉ lôi kéo An Vu bước đi, sảnh khách sạn không có ai
ngăn cản anh lại, có một người đàn ông mặc vest vội vàng chạy tới.
"Đưa
đi bệnh viện." Giang Sóc nói với người đàn ông đó, sau đó túm lấy An Vu đi
ra khỏi khách sạn, cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
Ban
đêm lạnh lẽo, ở bên ngoài đã có một cơn mưa nhỏ rơi lất phất.
An
Vu dừng bước chân một chút, cô lấy chiếc ô có tay cầm của mình trên kệ.
Xe
của Giang Sóc đậu bên ngoài khách sạn, anh mở cửa ra để An Vu lên xe trước.
Dọc
theo đường đi, hai người không ai nói gì, Giang Sóc trực tiếp vắt chéo chân,
ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường
như anh đang rất tự giận, cho nên không muốn nói chuyện với cô.
An
Vu rũ mắt xuống, lại rụt rè nhìn về phía anh.
Cô
cảm thấy có chút áy náy, cô muốn cảm ơn anh vì đã cứu mình nhưng áp suất của
Giang Sóc thực sự quá thấp, cô không dám mở miệng nói chuyện.
Sau
khi do dự một lúc lâu, ánh mắt của An Vu dừng lại ở trên đùi của anh, dưới
chiếc quần short rộng thùng thình kia là hai bắp chân hoàn chỉnh và khỏe mạnh.
Từ
trước đến giờ, thì ra là anh lừa cô, anh không hề tàn tật.
Giống
như đã tìm được lý do để bù lại sự chột dạ, An Vu mở miệng hỏi: "Chân của
cậu, lành rồi sao?"
"Giả."
Giang Sóc cũng không quay đầu lại, chỉ nói ra hai chữ.
"..."
Lộ
ra bên ngoài rồi còn lừa gạt người khác.
An
Vu nhấp môi, không so đo chuyện này nữa, cô im lặng một lát, sau đó lại quan
tâm hỏi anh: "Vậy cậu có đau chân hay không?"
Giang
Sóc quay đầu lại nhìn cô.
An
Vu nuốt nước bọt trong cổ họng, tiếp tục nói: "Tôi thấy cậu đạp cậu ta vài
cái."
"Biết
rồi, không tàn phế được."
"Cậu
đoán xem, chân của cậu ta có đau hay không?"
"..."
Giang
Sóc nghẹn lời, cả người dựa vào ghế, lười biếng quay đầu qua, đuôi lông mày
nhếch lên hỏi cô: "Quan tâm tôi?"
An
Vu im lặng trong chốc lát, gật đầu thừa nhận: "Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu
đã giúp tôi."
Giang
Sóc ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, tại sao cậu
và Chu Nghị lại ở cùng một chỗ?"
Cảm
xúc của Giang Sóc dường như đã bình ổn hơn một chút, hai tay anh đặt lên trên
đầu gối, bắt đầu truy hỏi cô.
Anh
không định đi dự buổi tiệc sinh nhật của Trình Bạch Hủy, Trình Bạch Hủy không
chịu buông tha gửi tin nhắn cho anh, Giang Sóc bị làm phiền, cho nên bỏ tiền
mua một món quà đưa qua.
Anh
chưa từng tặng quà cũng không có tâm tư kia, vì thế đã giao nhiệm vụ này cho
Tiền Đạc Hâm, bảo cậu ta tùy tiện đem một món quà qua. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.