Giang… Giang Sóc.
Hóa ra người cho cô mượn sách là Giang
Sóc.
Giống như có dòng điện xì xì chạy lướt
qua, làm căn phòng kín mít dần ấm lên. An Vu rũ mắt xuống, mở từng trang sách
ra. Cô vẫn quyết định tìm cái tên trên cuốn sách đó.
Cuốn sách còn rất mới, chỉ có một vài
công thức được tiện tay vẽ vào chỗ trống trên trang của sách vật lý. Chữ viết
tay, tùy hứng tiêu sái.
Mấy ngày này, thời tiết thất thường.
Buổi tối vẫn còn nhiều mây, bây giờ đang có một cơn mưa nhỏ bên ngoài.
Cô cầm một chiếc ô, chưa đổi dép lê
trên chân. Cô đạp vào cái, chạy thẳng đến nhà Lục Thanh Hoài.
An Vu không gặp Lục Thanh Hoài. Dì
Phương nói buổi chiều, anh ấy đã trở về trường rồi.
“Dì Phương, dì có thể cho con số điện
thoại của anh Thanh Hoài được không?”
An Vu lấy được số điện thoại từ dì
Phương, trở về phòng liền gọi điện thoại cho Lục Thanh Hoài.
Anh ấy nhận cuộc gọi rất nhanh: “Alo,
xin chào. Ai vậy?”
An Vu nhẹ nhàng nói: “Anh Thanh Hoài,
em là An Vu.”
“Ồ. An Vu, em gọi có chuyện gì không?”
An Vu gảy móng tay lên mặt bàn, suy
nghĩ một lúc mới hỏi anh ấy: “Anh Thanh Hoài, em muốn hỏi người cho em mượn
sách là ai? Ngày mai đi học, em sẽ trả lại cho người đó.”
Lục Thanh Hoài như đang mơ, giật mình
nói: “A. Vậy em đến thẳng chỗ Giang Sóc trả nha.”
“...”
An Vu cúp máy, ánh mắt rơi xuống cuốn
sách. Hóa ra, cuốn sách thực sự là cậu ấy cho mình mượn.
Vậy cái áo khoác đó là của ai?
An Vu lấy áo khoác ra khỏi tủ. Nhãn
hiệu không bị vứt, cô nhét vào túi.
Cô sử dụng điện thoại để tìm kiếm
thương hiệu đó. Trên mạng, bách khoa toàn cầu Baidu chỉ hiển thị trang giới
thiệu về nó, không có ghi rõ giá cả.
Tuy nhiên đây rõ ràng là một thương
hiệu nổi tiếng.
An Vu thở dài, quyết định sau khi trở
lại trường học sẽ tìm một cơ hội hỏi anh.
Kỳ nghỉ dài đã kết thúc. Thoáng cái đã
đến thời gian quay lại trường học.
Dự báo thời tiết hôm nay nói Đại An sẽ
có mưa. Trước khi ra ngoài, An Vu có mang theo áo khoác đồng phục mùa thu.
Di chứng của kỳ nghỉ rất mạnh, tất cả
mọi người trong lớp đều không có tí sức lực nào. Đến khi tan học, các bạn nữ
lại vây quanh Trình Bạch Hủy. Mấy người này thường xuyên đến tìm Trình Bạch
Hủy.
“Hủy Hủy đi tham dự hôn lễ của ai vào
kỳ nghỉ vậy? Tớ còn nhìn thấy Tiền Đạc Hâm.”
“Tớ cũng nhìn thấy người cậu nói. Thật
là ghen tị mà, có cả Lưu Hạo, Lục Hạng Văn. Bọn họ đều là học sinh của lớp A8.”
Trình Bạch Hủy phối hợp sơn móng tay:
“Còn không phải à. Chị của Lưu Hạo kết hôn rồi.”
“A, Lưu Hạo không phải là bạn bè trong
vòng bạn thân của Giang Sóc sao? Vậy chắc là Giang Sóc cũng đi đúng không?”
“Oa, thì ra Hủy Hủy ở cùng một chỗ với
Giang Sóc vào kỳ nghỉ!”
Mấy người bắt đầu ồn ào, động tác sơn
móng tay của Trình Bạch Hủy dừng lại. Sắc mặt cô ta dần đông lạnh.
Cô ta không giải thích, thờ ơ nói:
“Cũng tạm được. Sau khi tiệc trên du thuyền kết thúc, tớ còn phải tham gia thêm
vài vũ hội khác. Giày cao gót bị giẫm, chân còn hơi đau này.”
An Vu tình cờ đi vào lớp bằng cửa sau,
nghe thấy các cô nhắc đến Giang Sóc.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy chột
dạ.
Có lẽ ai cũng sẽ không tin tưởng thật
ra trong ngày Quốc Khánh, người này đã cùng học tập với cô. Hơn nữa, hai người
còn học tập trong bốn ngày.
An Vu phát hiện ở trong miệng của các
cô. Hình như Giang Sóc là người không có học vấn, không có nghề nghiệp, là kẻ
lang thang. Nhưng mà sao cô lại thấy không giống nhỉ.
Một số bạn học nữ thấy cô trở về liền
im lặng.
Trình Bạch Hủy ngửa đầu, không hề thay
đổi thái độ. Cô ta liếc nhìn An Vu.
“Phiền chết đi được. Có thể trở về trễ
một chút được không?”
An Vu không để ý đến các cô, mở sách ra
đọc.
“Cô ta thích đọc sách nhỉ. Thật là nhàm
chán. Sao mỗi ngày có thể đọc sách được chứ, là một con mọt sách à?”
“Ngày mai bắt đầu thi rồi, Phật cũng
phải ôn tập thôi.”
“Đúng rồi. Có phải nếu cô ta không vào
được top 10 của lớp thì có thể cút đi chỗ khác đúng không?”
“Làm ơn đi, top 10 của lớp đó. Cậu phải
biết là bao nhiêu người trong lớp chúng ta muốn vào được top 10? Muốn vào top
10 thì ít nhất là kỳ trước phải đứng trong top 20. Tất nhiên là cô giáo Tống
không muốn cô ta vào lớp này rồi.”
“Đó không phải là như đi trên trời à.
Vậy thì quá thảm rồi.”
“Đi thôi.”
“Đoán chừng là sẽ bị quần chúng giễu
cợt.”
Tâm trạng của Trình Bạch Hủy không tệ,
quay đầu nhìn An Vu. Tuy là khi nói chuyện, các cô đã hạ thấp giọng mình xuống
nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn là cô đã nghe được.
Nhưng An Vu vẫn giữ thái độ bình thản,
giống như cái gì cũng không biết.
Trình Bạch Hủy ghét nhất dáng vẻ này
của cô, giả bộ thanh cao cái gì.
Cô ta dời tầm mắt đi, nói với các bạn
học khác: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của các cậu. Nếu các cậu thụt lùi, sẽ
không tiện báo cáo với cô Tống đâu.”
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt các bạn nữ
khác liền trở nên khó coi. Không ai không sợ Tống Băng. Nếu thành tích thụt lùi
thì không thể thiếu một trận mắng.
An Vu lại lật một trang sách. Tầm mắt
của các cô dừng trên lưng cô, không hiểu sao bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy e
ngại.
Các cô liền tản ra, chạy trở lại vị trí
của mình cũng bắt đầu ôn tập.
Buổi chiều, tiết thể dục cuối cùng bị
hủy bỏ. Tống Băng đứng trên bục giảng chỉ huy mọi người dọn dẹp vị trí.
Phòng thi được đặt trong tòa nhà thực
nghiệm và cần phải được dọn dẹp sạch sẽ trước ngày mai.
Tiếng oán giận vang lên trong lớp: “Dựa
vào cái gì mà mỗi lần đều là chúng ta chuyển đi!”
“Đúng vậy. Chưa từng thấy lớp bình
thường và lớp hỗn loạn chuyển qua.”
“Nói nhảm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.