Giang Sóc truy hỏi định vị của An Vu.
An Vu không thể lay chuyển được anh nên cuối cùng cô vẫn gửi tên nhà sách cho
anh.
Giang Sóc không nhắn tin nữa. An Vu tắt
điện thoại nhét vào túi.
Nhà sách rộng rãi, cho phép khách hàng
đọc sách. Khu vực sách nhi đồng dành cho trẻ em còn có nhiều người hơn. Trẻ em
ngồi dưới đất, ôm những cuốn sách tranh vẽ, đọc rất nhiều. Còn khu vực trưng
bày tài liệu, sách tham khảo của cấp ba thì trống rỗng, không có người đứng.
Trên một bàn học để đầy tất cả các loại
tài liệu học tập tham khảo, An Vu chăm chú lật xem bộ bài thu.
Đúng lúc này, giá sách phía sau có một
cuốn sách trượt xuống đến nện trên mặt đất.
Cô bị quấy nhiễu, xoay người liền tình
cờ phát hiện sau lưng có một người đàn ông khom lưng.
Ông ấy nhặt cuốn sách của mình lên, cẩn
thận phủi các trang sách rồi nhét nó vào trong kệ sách.
Bộ quần áo này rất quen thuộc, áo phông
màu xám.
An Vu nhận ra, là thầy giáo mình từng
gặp phải kia.
Bùi Hưng Nhân cũng nhìn thấy An Vu. Ông
ấy hơi sững sờ, bắt đầu hỏi: “Bạn học nhỏ, em cũng ở đây à?”
“Em chào thầy.” Cô lịch sự chào hỏi.
Bùi Hưng Nhân chú ý tới bài thi trong
tay cô: “Em đến mua tài liệu học tập à?”
An Vu gật đầu nói: “Dạ.”
“Em muốn mua môn nào?”
“Khoa học tự nhiên ạ.”
Bùi Hưng Nhân cười ngây ngô nói: “Khoa
học tự nhiên. Vậy tôi không thể giúp em được gì rồi. Nếu em mua sách ngoại ngữ
thì tôi có thể giới thiệu một vài cuốn cho em.”
An Vu mím môi dưới nói: “Thầy có thể
giới thiệu cho em một vài cuốn sách văn học được không ạ?”
“Được chứ, tôi sẽ xem qua.”
Bùi Hưng Nhân đi về phía kệ đựng sách
ngữ văn, nhìn dáng vẻ quen thuộc này có thể suy ra đây là khách quen ở đây.
Ông ta lấy hai quyển sách thật dày từ
trên cao đưa cho An Vu.
“Đây vốn là tài liệu thích hợp để tích
lũy. Lời răn dạy của các danh ngôn rất đầy đủ, mang theo luồn kiến thức dự trữ
lớn. Đây vốn là bộ sưu tập bài văn mẫu
của trường điểm, tương đối thích hợp cho dự thi, có thể học cấu trúc
logic.”
“Bây giờ có quá ít học sinh coi trọng
môn Ngữ văn. Các bạn học lười mang một cuốn sách theo, đa phần thậm chí còn
lười chép bài.”
Bùi Hưng Nhân thở dài nói: “Môn Ngữ văn
chỉ cần chịu học thuộc lòng, đạt đủ điểm vượt qua là không thành vấn đề. Đơn
giản hơn so với toán học nhiều, thầy cũng không hiểu đám trẻ ngày nay nữa, chắc
là do lười.”
Nói đến đây ông ấy đau đầu, gãi tóc.
An Vu chợt nhớ tới ngày đó, Bùi Hưng
Nhân sao c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.