《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Phong cách của những
người trẻ tuổi xưa nay luôn là hành động nhiều hơn dùng lời nói.
Khi cô còn chưa
nói xong từ cuối cùng, Lục Minh Đồng đã vội vàng hôn, nuốt hết cả lời nói lẫn
hơi thở của cô.
Thẩm Ngư không
còn tâm trí để quan tâm nữa bởi vì hơi thở trên người cậu vừa sạch sẽ vừa dễ ngửi.
Cậu hướng tới cô
với tấm lòng thành kính vô hạn, khiến cô không nhịn được ỷ lại, cậy sủng mà
kiêu, tất nhiên cô sẽ muốn trả lại cho cậu một cái gì đó.
Nhón chân giơ tay
vòng qua cổ cậu, dán nhiệt độ cơ thể của mình áp sát cậu.
Lục Minh Đồng ôm
lấy cô một cách nhẹ nhàng. Cậu ngửa đầu lên không rời khỏi môi cô, lùi lại và
đi về phía sau.
Bạn học Lục muốn
làm lưu manh đẹp trai, kết quả bởi vì không nhìn rõ đường nên thiếu chút nữa vấp
ngã ở chỗ bàn trà.
Thẩm Ngư cười
thành tiếng.
Cậu lạnh lùng
nói: "Tốt nhất lúc nữa em vẫn còn cười được."
Lưng Thẩm Ngư rơi
xuống một tấm ga trải giường màu xám đậm.
Không phải tấm lần
trước, Lục Minh Đồng đã thay đổi.
Cậu có một mức độ
sạch sẽ nhất định, mùa đông cũng duy trì thói quen thay đổi khăn trải giường một
tuần một lần.
Cánh tay Lục Minh
Đồng chống bên cạnh Thẩm Ngư, giải tỏa suy nghĩ của mình, tay cậu bắt đầu sờ từ
mắt cá chân của cô dần dần tiến lên phía trên.
Cậu thực sự không
thể chịu đựng được chiếc áo thun trên người cô, hôn cô chìm trong hơi thở, miệng
còn phải khó chịu: "Em có cố ý mặc cái áo này đúng không?"
"Anh nói đạo
lý chút đi, lần trước em..."
Cậu vốn dĩ không
hề muốn nghe giải thích đã nhận định như thế, cởi kính của cô ra, hôn cô bắt đầu
từ mắt trái, những nụ hôn dày đặc như muốn "trừng phạt" cô không hỏi
mà khai.
Thẩm Ngư nhận ra
rằng dường như Lục Minh Đồng rất cố chấp về chuyện này.
"Anh thích
đôi mắt của em à?"
"Anh chỉ
thích nốt ruồi này thôi." Cậu dùng đầu lưỡi liếm lên, tăng thêm cảm giác tồn
tại của nó.
Thẩm Ngư bị sự đụng
chạm ấy làm ngứa ngáy đến cuộn tròn ngón chân, ngăn cản cậu tiếp tục làm:
"Vì sao chứ, chẳng đẹp gì cả."
"Đẹp lắm."
Cậu khàn giọng.
Cậu không rảnh để
nói tiếp, thị giác và xúc giác chiếm cứ toàn bộ CPU trong não cậu, lúc này
không cần phán đoán mà chỉ cần dựa vào bản năng thôi.
Thẩm Ngư đáp lại
cậu đủ kiểu khác nhau, hoàn toàn khác với lần trước.
Cô không phải một
người phóng khoáng như thế nhưng lại không sợ cho cậu biết nhiệt tình và quyết
tâm của mình.
Thế là đủ rồi.
Nhưng khi ý thức
của bọn họ rơi vào bờ vực mất khống chế, chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, Thẩm
Ngư nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, cô duỗi chân đạp cậu ra để cho hai
người đều bình tĩnh lại: "Anh có cái kia hay không..."
Lục Minh Đồng cứng
người, quả thực tức đến nổ phổi: "Sao chỗ anh có thể có được?"
"Anh đi mua
đi."
Lục Minh Đồng nhắm
mắt lại, sắc mặt đen đi, vẻ mặt ấy dường như đang muốn giết cô vậy
Hoặc là, càng muốn
giết cô hơn khi lúc này cậu vẫn còn nghe theo lời cô?
Thẩm Ngư nhịn cười,
ngẩng đầu lên, hai tay ôm đầu cậu, hôn lên gò má cậu một cái dỗ dành:
"Ngoan nào, em chờ anh."
C ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.