《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Lục Minh Đồng biết
với sự giúp đỡ của ông Ngô và Ngô Giản An, ân huệ này sớm muộn gì cũng sẽ phải
trả lại.
Việc này khiến Lục
Minh Đồng cảm thấy yên tâm hơn, trả thì trả, tuy rằng cậu biết mình không thể
tránh khỏi những việc như vậy, nhưng cậu cũng biết mình không phải loại người
có thể lăn lộn mánh lớn, tóm lại không làm được chính là không làm được.
Không lâu sau đó,
Lục Minh Đồng nhận được một cuộc gọi từ Ngô Giản An mời cậu đi cùng cô đến một
bữa tiệc tối.
Ngô Giản An đến
đón cậu bằng chiếc Bentley mượn của ngài Ngô.
Kể từ lúc lên xe,
cô ta vẫn trang điểm trước gương, không nói lời nào với Lục Minh Đồng. Bình thường
thì hành vi này rất thiếu tôn trọng, không phải là điều mà cô Ngô khéo léo sẽ
làm.
Nhìn thấy vẻ lo lắng
của cô ta, Lục Minh Đồng hiểu ra, hôm nay cô Ngô mặc một chiếc váy màu xanh ô
liu, cổ đeo trang sức cùng màu, đẹp đến chết người.
Đây rõ ràng không
phải là tranh giành khoe sắc, chỉ sợ là muốn trả thù.
Đúng thật.
Bữa tiệc được tổ
chức trong khu phụ trang viên của ông Ngô, Ngô Giản An khoác tay cậu, nhân viên
phục vụ mở cửa ra.
Dưới ánh mắt kinh
ngạc của mọi người, cô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên một
người đàn ông xa lạ đứng ở phía sau.
Có vài người đến
xu nịnh nịnh nọt, Ngô Giản An đều xử lý hợp lý, thong thả phẩm rượu, trông như
đang ôm cây đợi thỏ.
Đúng thế thật, một
lát sau người đàn ông kia đã dắt bạn gái tới đây chào hỏi.
Hắn ta không tới
vì Ngô Giản An, hắn ta hỏi thân phận của Lục Minh Đồng trước.
Ngô Giản An trả lời
thay cho cậu, cười nói: "Con trai của bạn cũ của chú tôi. Anh ấy học kỹ
thuật, không thích nói chuyện kinh doanh, anh đừng bắt chuyện với anh ấy."
Vừa nâng địa vị của Lục Minh Đồng, vừa có ý che chở cậu.
Lục Minh Đồng nhịn
không được cười cười, cảm thấy thủ đoạn này thật phèn, muốn người đàn ông đối
diện chú ý đến cô, chẳng qua là Chu Du đánh Hoàng Cái mà thôi. (*) Chu Du đánh Hoàng Cái là một điển cố lịch sử,
được suy luận trong "Tam Quốc Chí": Vào thời Tam Quốc, Đông Ngô đại
tướng Hoàng Cái vâng mệnh giả vờ trà trộn vào quân doanh Tào Tháo, vì thủ tín với
Tào Tháo, Chu Du cố ý mượn cớ ra sức đánh Hoàng Cái, Hoàng Cái giả bộ tức giận
mà đi theo địch. Bàng Thống khuyên Tào Tháo đem chiến thuyền liên kết với nhau,
tạo điều kiện cho Chu Du lợi dụng hỏa công tấn công quân đội Tào Tháo, cuối
cùng Tôn Lưu liên minh lấy được thắng lợi Xích Bích. Không ngờ người
này lại mắc câu thật.
Hắn ta cúi đầu với
Lục Minh Đồng, cười nói: "Xin cho phép tôi chiếm cô Ngô Giản An ít phút,
đã lâu không gặp, tôi muốn ôn chuyện với cô ấy một lúc."
Lục Minh Đồng đi
đến ban công trên cùng của sảnh tiệc để hút một điếu thuốc.
Cô gái đi cùng bị
người đàn ông bỏ lại cũng bước ra, xin anh một điếu. Cô gái đi cùng sửng sốt hỏi
cậu: "Anh cũng được thuê tới hả?"
"……Không."
"Vậy thì đừng
dây dưa với Ngô Giản An, bọn họ chia tay rồi quay lại suốt mấy năm, bao nhiêu
người bị bọn họ dính vào cũng không thể yên ổn." Cô ta nhìn thẳng vào cậu:
“Ngô Giản An cũng khôn đấy, cậu trẻ hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, nhưng
không phải chỗ nào cũng tốt."
Lục Minh Đồng
không hứng thú lắng nghe.
Có lẽ là cô gái
quá nhàm chán, cho nên vẫn tiếp tục cái chủ đề vốn dĩ không có gì để nói này, dựa
lưng vào lan can ban công, lại nhìn cậu: “Anh là người trong giới giải trí
à?"
"Không."
“Lãng phí khuôn mặt
quá.” Người phụ nữ mỉm cười, thở ra một vòng khói, híp mắt nhìn kỹ: “Trông anh
giống một người nổi tiếng gạo cội đã lui về hậu trường trong giới của chúng
tôi.”
Lục Minh Đồng dừng
một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn cô.
"Ở góc độ
này thì giống hơn." Người phụ nữ cười khúc khích: “Anh có muốn ra mắt
không? Hiện tại ngành giải trí đang thiếu kiểu người như anh."
"Không, cảm
ơn."
Người phụ nữ ngậm
điếu thuốc, mở túi xách, lấy ra một tấm danh thiếp, ép đưa cho cậu: “Nếu anh có
hứng thú, anh có thể liên hệ với tôi — nhưng mà, nhà họ Ngô sắp bắt đầu kinh
doanh ngành giải trí, nếu anh thật sự có ý nghĩ này, chắc anh sẽ không đi đường
vòng qua bên tôi đâu, vậy coi như kết bạn đi, tôi thích kết bạn."
Lục Minh Đồng
ngoan ngoãn cùng Ngô Giản An kết thúc bữa tối.
Sau khi lên xe,
cô ta ôm trán nôn khan vài cái, từ chối lời khuyên thuyết phục cô ta ở lại đây
qua đêm của tài xế: “Đi thôi, đưa anh Lục về trước."
Cô ta mở cửa sổ
xe, châm một điếu thuốc ngược gió, tro bụi bám đầy người, cô ta cũng không thèm
phủi bụi.
Sau khi hút một
hơi thuốc, cô dúi nó xuống gạt tàn thuốc, hỏi anh: "Muốn đến chỗ của tôi
không?"
Một lời mời rất
thẳng thắn.
Lục Minh Đồng
nói: "Không ."
Ngô Giản An cười:
“Tôi giữ mình trong sạch, hay cậu nghĩ tôi không thể đáp ứng tiêu chuẩn của cậu?"
"Cô Ngô nên
biết là tôi có người mình thích rồi."
"Cậu thích
hơn tuổi à?"
Lục Minh Đồng liếc
cô ta một cái: “Tuổi tác không liên quan, chỉ vì cô ấy là cô ấy thôi."
“Đều là ‘chị’ cả,
cậu thấy tôi thế nào?” Mặc cho cơn say tô điểm cho mình, nụ cười quyến rũ của cô
ta trông ngây thơ hơn một chút.
"Loại câu hỏi
dưới tiêu chuẩn này hình như không nên hỏi."
Ngô Giản An cười
khúc khích: “Cậu thú vị thật đấy."
Lời mời của cô ta
kết thúc.
Đúng là cô ta
đánh giá cao vẻ đẹp của Lục Minh Đồng, nhưng cô ta sẽ không dùng lòng tự trọng
của mình để làm khó người khác, cô ta luôn kiêu ngạo như vậy, hôm nay mời Lục
Minh Đồng đến đây chỉ để đấu với một người đàn ông khác.
Chiếc xe đậu ở tầng
dưới trong khu dân cư của Lục Minh Đồng.
Trước khi xuống
xe, Ngô Giản An đã ngăn cản cậu: "Tháng sau chú có một bữa tối, tôi muốn cậu
đi cùng ông ấy tham dự."
Lục Minh Đồng hỏi:
"Loại tiệc gì?"
“Cậu đi rồi sẽ biết.”
Ngô Giản An mơ hồ nói.
Không bao lâu
sau, bữa ăn mà Ngô Giản An đã đề cập tới diễn ra.
Ngô Giản An và
tài xế đến đón cậu, lần này cô mặc trang phục đi làm, một bộ âu phục giản dị với
áo sơ mi vải taffeta màu trắng bên trong. Trang điểm nhẹ, trông như người phụ nữ
có năng lực, làm việc tự do, thoải mái.
Trong xe, Ngô Giản
An liếc nhìn Lục Minh Đồng, cậu vẫn mặc bộ đồ lần trước, điều này khiến cô cảm
thấy có chút chân thành và dễ thương, chỉ sợ bạn nhỏ Lục có mỗi một bộ này,
chuyên dùng để đối phó những người xã giao phiền phức như họ nhỉ—— cũng khó
tính ghê, mua thêm một bộ cũng không chịu.
Lại nhìn ngũ quan
của cậu, cậu là kiểu thanh niên tuấn tú hiếm có trong giới giải trí.
Ngô Giản An nhìn
cậu chằm chằm thêm hai lần nữa, nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Thực ra, cậu
không nên nhờ chú tôi giúp đỡ."
Lục Minh Đồng ngước
nhìn cô với ánh mắt "ý gì đây".
"Ông ấy là một
doanh nhân chính hiệu, doanh nhân nói về lợi ích, chỉ gọi là có tình cảm khi
tình cảm đó có lợi ích tối đa cho họ."
"Ông Ngô đã
giúp tôi, cho dù là lợi íc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.