Tô Nhan không biết Tư Mộc hiện tại
đang làm gì, có một đoạn thời gian không gặp cảm giác đã trở nên không giống
nhau, dường như cậu đã trở thành một người có thế lực, từ việc cậu có thể thuê
người theo dõi cô đến việc làm cho Mã Thành Lỗi sa lưới, những việc này có thể
hoàn toàn chứng tỏ được năng lực làm việc của cậu.
Cố nén những chấn động trong lòng,
Tô Nhan nói: “ Cậu là người thông minh, quá cố chấp không phải là chuyện tốt.”
Nhưng đời này Tư Mộc cũng chỉ cố
chấp một lần như vậy, lại kéo dài ngần ấy năm, yêu Tô Nhan dường như là một sứ
mệnh đã ngấm vào máu của cậu, làm sao có thể bảo cậu từ bỏ?
“Chị, em không nghĩ lại tiếp tục như
vậy nữa, lừa mình gạt người cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù bây giờ em đồng ý
với chị cũng là để dỗ dành chị mà thôi, chị hãy đồng ý đi, em đời này sẽ không
từ bỏ, chị chỉ có thể cùng em ở bên nhau, không có sự lựa chọn nào khác!”
Tô Nhan tức giận đến suýt nữa hộc
máu, nhìn cậu như một kẻ điên: “Cậu có thể nói chuyện có lý một chút được
không? Có phải cậu cảm thấy những chuyện mình làm rất tốt, rất đáng để đắc ý
đúng không?”
Cô đã từ bỏ hy vọng làm cho Tư Mộc
thoát khỏi những suy nghĩ không nên có đó, cô cầm chiếc áo của mình khoác trên
lưng ghế.
“Cậu muốn làm gì thì làm, lập trường
của tôi cũng không thay đổi, hơn nữa, tôi sẽ đem chuyện này nói với mẹ cậu, cậu
cứ chuẩn bị tâm lý trước đi.” Con trai không tốt, chỉ có thể để mẹ cậu ta giải
quyết.
Tô Nhan nói xong liền mặc kệ sắc mặt
khó coi của đối phương, không quay đầu lại liền đi ra ngoài, Tôn Vĩ dựa vào
tường đứng ở cửa, Tô Yên lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi rời đi.
Tôn Vĩ quay người bước vào phòng
bệnh, ống truyền dịch của Tư Mộc đã chuyển sang màu đỏ hoàn toàn, nhưng cậu vẫn
thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hay biết, Tôn Vĩ kiểm tra một chút rồi
vội bấm chuông gọi bác sĩ.
Xử lý xong mọi chuyện, Tư Mộc máy
móc nói: “Tiếp tục theo dõi cô ấy, đừng để cô ấy chạy trốn!”
Tôn Vĩ nhìn thoáng qua sườn mặt của
cậu rồi cúi đầu đáp lại.
Nhưng hiển nhiên là cậu suy nghĩ
nhiều rồi, Tô Nhan vẫn như thường lệ đi làm rồi về, cô không hề có ý định rời
đi.
Trần Quần đi rồi, thậm chí cũng chưa
đến chỗ làm nộp đơn từ chức, Tô Nhan gọi cho cô ấy nhưng điện thoại vẫn luôn
trong trạng thái tắt máy, đến chỗ ở của cô ấy thì chủ nhà nói cô ấy đã sớm trả
phòng, Tô Nhan sửng sốt hồi lâu mới dám thừa nhận dường như cô đã vĩnh viễn mất
đi người bạn này.
Sau khi ra khỏi đó, Tô Nhan chạy đến
một cửa hàng gần đó mua một gói khăn giấy, sau đó đi đến một quảng trường gần
đó tìm một chỗ ngồi xuống, lấy tay che mắt một lúc, vai cô bắt đầu không thể
kiểm soát run lên, âm thanh đứt quãng dần dần lọt ra ngoài, cô chật vật lấy
khăn giấy che mặt, cuối cùng quá đau đớn khóc thảm thiết.
Cô không biết làm thế nào để trút
nỗi uất ức và tức giận, cuộc sống ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.