Trước khi xuất phát một đoạn thời
gian, Mã Thành Lỗi bắt đầu thường xuyên hẹn Tô Nhan ăn cơm, bọn họ cùng nhau ăn
cơm, nói chuyện phiếm, tản bộ, tuy rằng cái gì cũng chưa nói nhưng hành động
lại không khác gì những cặp tình nhân khác.
Vào một đêm, Mã Thành Lỗi nắm tay cô
đi dạo dọc theo bờ sông, xung quanh là một hàng đèn điện kéo dài, những cơn gió
đêm thổi đến, hai người họ đi đến bên cạnh lan can, Mã Thành Lỗi đứng sau lưng
cô ngắm nhìn dòng sông.
Cằm anh ta thoải mái dựa vào bờ vai Tô
Nhan, lười biếng nói: “Về sau tính toán trải qua cuộc sống như thế nào?”
Tô Nhan mặc kệ anh ta dựa vào vai
mình, cũng không phản kháng: “Sống một cuộc sống bình thường như bao nhiêu
người khác, tôi cũng không có mong ước nào lớn lao.”
“Nếu vậy tôi mang em đến một nơi hẻo
lánh trong núi, tôi làm ruộng, em giặt quần áo, tiếp đó sinh mấy đứa trẻ, để
chúng nó chạy quanh sân chơi đùa.”
Tô Nhan cười cười: “Thôi đi, bây giờ
cũng không phải thời cổ đại, còn làm ruộng nữa chứ.”
“Làm ruộng thì làm sao? Nếu không có
ruộng thì cũng không có cơm ăn.”
“Không nói chuyện với anh nữa.”
Lại một lát sau, Mã Thành Lỗi ôm lấy
cô mà nói: “Sắp tới tôi phải đi công tác, có khả năng phải đi rất lâu, em đừng
có nhớ nhung tôi quá đó.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ừ, là tôi suy nghĩ nhiều, bất quá
tôi sẽ rất nhớ em.” Mã Thành Lỗi nghiêng đầu hôn lấy vành tai cô: “Tô Nhan, chờ
sau khi tôi trở lại chúng ta liền chính thức ở cùng một chỗ đi, đến lúc thích
hợp thì kết hôn, đi đến thành phố khác sống cuộc sống như em muốn.”
Giọng điệu anh ta vô cùng nghiêm túc
làm cho Tô Nhan nhịn không được mà quay đầu lại nhìn anh ta, bởi vì khoảng cách
quá gần mà không thể thấy rõ gương mặt, “Anh nghĩ thật xa.”
“Đúng vậy, thậm chí tôi đã nghĩ đến
dáng vẻ của chúng ta lúc về già, như là em sẽ rụng hết răng, hoặc là run rẩy
không đi đường được, sau đó tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào tôi giúp
đỡ.”
“Mệt cho anh nghĩ xa như vậy, làm
như cả đời này anh sẽ không già đi vậy.”
Mã Thành Lỗi nhẹ nhàng hôn cô một
chút: “Nhất định là sẽ chậm hơn em một chút, tôi sợ sẽ không có ai chăm sóc
em.”
Tô Nhan không phải người làm việc
theo cảm tính, ngược lại vô cùng thực tế, vì vậy đối với những lời này tuy rằng
chỉ cảm thấy hư cấu, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm động.
Cô sờ sờ chỗ bị anh ta chạm vào,
cười gượng nói: “Được, còn phải xem biểu hiện của anh, ai nói tôi nhất định sẽ
đồng ý ở chung một chỗ với anh chứ.”
“Tôi nhất định sẽ biểu hiện thật
tốt.”
Tư Mộc đã có một đoạn thời gian
không ngủ đủ giấc, khắp nơi trong phòng đều là đồ vật bị vứt tứ tung, khăn trải
giường cũng bị kéo rơi trên mặt đất, tủ quần áo bị đập đến gồ ghề lồi lõm, bóng
đèn hoàn toàn bể nát, cửa sổ mở ra làm cho bức màn bị gió thổi phát ra âm thanh
'bạch bạch', cậu ngồi trên ghế sô pha đơn nhắm chặt hai mắt, mày nhíu chặt, độ
cong lãnh ngạnh làm cho cậu có vẻ vô cùng tối tăm.
Bên chân cậu rơi đầy tư liệu cùng
ảnh chụp, theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào có thể thấy được hình bóng
hai người đang ôm nhau.
Tô Nhan vi phạm hứa hẹn cùng cậu mà
ở bên Mã Thành Lỗi, đáng thương cho cậu một cơ hội mở miệng đều không có, cậu
không có năng lực làm cho Tô Nhan rời khỏi người kia, nếu như vậy thì nghĩ cách
làm cho đối phương biến mất là được!
Tư Mộc thong thả mở mắt ra, bên
trong che kín tơ máu, cậu đã chịu đựng Tô Nhan lâu lắm rồi, nếu mặc kệ làm cái
gì đều không thể thay đổi ý nghĩ của cô, vậy quên đi, nghĩ cách làm cô chỉ có
thể ở bên cạnh cậu thì tốt rồi cho dù cô hận cậu cũng không sao, chỉ cần ở bên
cạnh cậu là được.
Tới gần ngày xuất phát Mã Thành Lỗi
gọi Giải Thần Châu tới, lần này vẫn là hai người cộng sự như cũ, bọn họ không
sợ Tằng Quốc Thành chơi xấu, dù sao thứ mà ông ta muốn chính là mượn sức của
bọn họ, không có lý do làm chuyện xấu sau lưng bọn họ, nhưng vì để ngừa vạn
nhất vẫn phải có chuẩn bị kế hoạch dự phòng.
“Chúng ta đi sớm mấy ngày, trước
tiên cần chuẩn bị vài thứ.” Khi còn trẻ Mã Thành Lỗi thường xuyên đi đến đó,
đối với các địa phương giao dịch trong bóng tối cũng có một chút hiểu biết,
mang theo công cụ phòng thân vẫn tương đối an toàn.
Giải Thần Châu gật đầu: “Cậu cảm
thấy Tằng Quốc Thành đang định mưu tính gì đây?”
“Không phải súng ống đạn dược thì
chính là ma túy, bằng không tại sao lại ăn no rửng mỡ muốn chúng ta cố ý đi một
chuyến.” Mã Thành Lỗi thưởng thức băng gạc trên tay, “Trên tay người này nhìn
như trong sạch, thực ra lại làm không biết bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức, chỉ
là bởi vì thời gian đã trôi qua lâu nên không thể điều tra ra mà thôi.”
Giải Thần Châu nói: “Phỏng chừng mọi
chuyện cũng không dễ dàng tra ra như vậy, khẳng định bọn họ sẽ đem tin tức bảo
mật nghiêm ngặt, dù sao cũng là việc có liên quan đến đạn dược, đâu thể dễ dàng
điều tra ra như vậy, cảnh sát cũng đâu phải ăn không ngồi rồi.”
Anh ta gật đầu: “Chỉ mong lần này
vận khí của chúng ta có thể tốt một chút.”
Mã Thành Thành đang đẩy cửa đi vào,
mặt cậu ta đầy kinh ngạc khi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, bởi vì bị anh
trai mắng nên cậu ta đã vài ngày không về nhà, hôm nay bởi vì trong túi eo hẹp
nên mới trở về một chuyến trộm lấy chút tiền dùng, không ngờ lại nghe được
những chuyện bất hợp pháp như vậy.
Cậu ta tự biết mình không phải cái
thứ tốt lành gì, chút tự mình hiểu mình nay vẫn có, nhưng ngày thường chỉ tiểu
đánh tiểu nháo với thật sự phạm pháp là hai cấp bậc khác nhau, Mã Thành Thành
cảm giác chính mình sắp điên đến nơi rồi.
Bây giờ cậu ta có hai lựa chọn, một
là đẩy cửa vào trong, hai là lặng lẽ rời đi, thật lâu sau đó cậu ta lựa chọn
xoay người ra cửa, nếu anh hai biết cậu ta nghe lén thì chắc chắn sẽ cấm túc
cậu ta.
Chuyện giữa Mã Thành Lỗi cùng Tằng
Quốc Thành cậu ta cũng có nghe thấy, bất quá cũng không rõ chi tiết, cho dù cậu
ta cố ý tìm hiểu cũng không được, Mã Thành Lỗi không có khả năng đem những
chuyện như thế này nói cho cậu ta biết, cũng sẽ không cho phép những người
chung quanh tiết lộ.
Ra cửa chính là đường lớn, một mình
cậu ta đi lại ở trên đường cái, đầu óc vô cùng hỗn loạn, trong lòng thì muốn hỗ
trợ anh trai, nhưng cậu ta cũng biết anh trai sẽ không đồng ý cho cậu ta tham
dự vào chuyện này, Mã Thành Thành không biết làm sao nên gọi điện thoại cho Tư
Mộc.
Tư Mộc vẫn luôn không nghe máy, sau
đó lại gọi rất nhiều lần mới được, lời ít mà ý nhiều nói: “Có việc gì?”
“Người anh em, tôi muốn tìm cậu nói
chuyện.” Mã Thành Thành chớp mắt nhìn xe cộ trên đường cái đã thưa dần: “Nhà
cậu ở đâu?”
Tư Mộc liếc mắt nhìn thời gian, đã
gần rạng sáng: “Ngày mai đi!”
“Đừng nha, liền hôm nay, hiện tại
tôi đang rất buồn bực!” Mã Thành Thành không nói tiếng người, cậu ta cảm thấy
mình sắp nghẹn thành bệnh luôn rồi, đáng lý ra loại chuyện này không thể tùy
tiện nói với người khác, bao gồm cả Tư Mộc, nhưng cậu ta cũng chỉ thân với Tư
Mộc, hơn nữa Tư Mộc luôn không thích nói nhiều lắm, cậu ta tin tưởng Tư Mộc,
nhưng có chết Mã Thành Thành cũng không nghĩ tới chính là, người mà Tư Mộc yêu
cũng là người anh trai cậu ta yêu.
Tư Mộc không có khả năng đem Mã
Thành Thành về nhà mình, cuối cùng quyết định đưa Mã Thành Thành tới khách sạn
gần nhất ở tạm.
Khách sạn trang hoàng rất hoa lệ
lộng lẫy đó cũng gián tiếp chứng minh cho giá cả của nó, Tư Mộc ngồi thang máy
tìm được phòng, cậu ấn chuông cửa, rất nhanh cửa liền mở ra, Mã Thành Thành đầu
bù tóc rối xuất hiện trước mặt cậu.
“Cậu đến rồi.” Cậu ta nghiêng người
để cho Tư Mộc đi vào cửa, sau đó theo đuôi cậu đi vào trong.
Phòng ốc rất lớn, trên bàn đặt sát
cửa sổ còn có một bình rượu vang đỏ đã mở ra, còn có một cái ly pha lê rớt trên
thảm.
Tư Mộc ngồi vào ghế sô pha màu
trắng, sau đó liền nhìn về phía Mã Thành Thành, ra vẻ bây giờ có thể nói.
Mã Thành Thành nhặt cái ly trên đất
lên nhìn nhìn, lại xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một cái sạch sẽ, rót rượu
đưa cho Tư Mộc.
Tư Mộc tiếp nhận, cầm ở trên tay quơ
quơ, nhưng không uống.
“Ngẫm lại vẫn là trước kia tốt hơn,
khi dễ bạn học, đùa giỡn đùa giỡn mấy cô bạn nữ, một ngày liền cứ như vậy đi
qua.” Mã Thành Thành ngồi trên mặt đất, sau một lúc lâu an tĩnh liền nói: “Cậu
nói xem anh trai tôi làm xã hội đen lăn
lộn mười mấy năm, nhìn mặt ngoài thì rất uy phong, nhưng sau lưng chịu đựng
những chuyện nghẹn khuất thì có ai biết chứ?”
Cậu ta bĩu môi cầm bình rượu trực
tiếp rót một ngụm: “Kỳ thật tôi cũng phải xin lỗi anh trai, từ khi sinh ra tới
bây giờ vẫn luôn liên lụy anh ấy, tuy rằng anh ấy suốt ngày đánh mắng tôi,
nhưng tất cả cũng chỉ là vì tốt cho tôi mà thôi, những năm nghèo khó đó cho dù
anh ấy đói bụng cũng phải cho tôi ăn no, nhưng một khi anh ấy gặp chuyện gì tôi
lại không giúp được anh ấy gì cả.”
Tư Mộc liếc mắt nhìn cậu ta một cái,
biểu tình Mã Thành Thành rất uể oải: “Anh trai cậu xảy ra chuyện gì?”
Từ những tư liệu Tôn Vĩ điều tra ra
được cậu đại khái cũng biết được một ít, nhưng chỉ là biết mà thôi, không có
cách nào điều tra rõ ràng.
Mã Thành Thành chính mình cũng cái
biết cái không, liền đem những chuyện hôm nay nghe được nói lại với cậu một
lần, sau đó bực bội nói: “Cậu nói xem đây là chuyện gì? Vạn nhất bị bắt cũng
không phải việc chơi đùa, tôi cũng không biết anh trai tôi đã từng đụng vào
những thứ đó lần nào chưa, bất quá hiện tại cũng làm cho tôi cảm thấy bất an.”
“Sao cậu không khuyên ngăn anh ta?”
“Vô dụng thôi, nếu anh ấy không đi
thì cái người họ Tằng kia sẽ không tha cho anh ấy, thế lực của ông ta rất lớn,
anh trai tôi đấu không lại ông ta, đến lúc đó không chỉ anh ấy gặp nguy mà
những người bên cạnh cũng bị liên lụy.” Mã Thành Thành ngồi dưới đất dậm chân
phành phạch vài cái, dáng vẻ vô cùng táo bạo: “Hơn nữa anh ấy cũng sẽ không tin
lời tôi nói, cũng sẽ không cho phép tôi xem vào việc này.”
Tư Mộc lắc lư ly rượu trên tay, ánh
mắt suy tư, nhẹ giọng nói: “Cho nên anh trai cậu không thể không đi?”
“Đúng vậy, tôi chờ anh ấy trở về!”
Mã Thành Thành ngửa đầu nhìn trần nhà: “Chờ anh ấy trở về tôi liền nói cho anh
ấy về sau đừng làm việc này nữa, không có tiền thì không có tiền đi, chỉ cần đủ
sống là được, không cần làm những việc nguy hiểm như vậy, nếu bây giờ tôi đi vào
ngăn cản thì chắc chắn sẽ bị nhốt trong nhà.”
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.