Tuy Doãn Mặc đã ngừng việc hát hò, ngoan ngoãn nằm ngủ,
nhưng suốt một đêm Mộ Dữu không thể nào ngủ yên, lời bài hát cứ lặp đi lặp lại
trong đầu cô.
Trong giấc mơ, đều là cảnh tượng Doãn Mặc say rượu, hát
bài 《Hồ lô biến》 và《Bài ca tắm rửa》.
Sau khi ca hát xong, anh liền biến thành một bé trai nhỏ bé,
chỉ cao đến eo cô. Gương mặt trắng trẻo,mũm mĩm, ánh mắt trong veo nhìn cô.
Trông rất đáng yêu.
Trong cơn mơ, Mộ Dữu có cảm giác dường như cô đang nuôi
một đứa trẻ.
Ngày tiếp theo, Mộ Dữu dụi mắt tỉnh dậy, nhìn sang bên
cạnh, cô không thấy bóng dáng của Doãn Mặc đâu.
Cô nhớ lại chuyện đêm qua, trong lòng không khỏi thắc
mắc, hôm qua anh say như vậy, sáng nay sao lại có thể dậy sớm được.
Cánh tay sờ trúng vật cứng dưới gối, cô mò xuống tìm thử,
lấy lên một chiếc điện thoại.
Điện thoại Doãn Mặc vẫn để trong phòng ngủ, chắc anh cũng
ở đâu đó gần đây thôi.
Mộ Dữu nhấn nhẹ vào màn hình để nhìn đồng hồ, hiển thị 12
giờ trưa.
Vậy tính ra Doãn Mặc cũng không phải thức dậy quá sớm.
Nhưng mà điện thoại để vậy, còn anh đi đâu rồi?
Hôm nay là ngày 30 tháng 9, là ngày đầu tiên trong kỳ
nghỉ Quốc Khánh dài hạn.
Sau kì nghỉ này, Mộ Dữu sẽ phải đi thực tập, cô không cần
đến trường nữa, cho nên chiều nay cô muốn ghé kí túc xá thu dọn hành lý.
Mộ Dữu bỏ điện thoại xuống, vươn vai, vặn eo vài cái. Cô
thay đồ xong vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Mộ Dữu từ phòng tắm đi ra, đúng lúc tay nắm cửa có người
từ bên ngoài vặn mở.
Là Doãn Mặc, anh mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đen
đơn giản, anh bước vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn thấy Mộ Dữu, anh tiến đến ôm lấy eo cô, dịu dàng
hỏi: "Em đã đói bụng chưa, anh đã chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, ở trong phòng
khách."
Vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như mọi ngày, nhưng đối diện
với với gương mặt ấy, Mộ Dữu vẫn chưa quên được việc anh say rượu đêm qua.
Cô lặng lẽ quan sát Doãn Mặc, vẫn gương mặt thanh tú ấy,
đôi mắt sáng ngời, con người đen láy thân quen ấy.
Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, lẽ nào đã quên mất sự
việc tối qua?
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Doãn Mặc vang lên.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình, quay đầu nói
với Mộ Dữu: "Em ra ăn trước đi, anh nghe điện thoại một lát."
Mộ Dữu cũng không muốn làm phiền công việc của anh, một
mình rời khỏi phòng ngủ.
Bữa trưa trên bàn đã được bày sẵn, món ăn vô cùng phong
phú. Mùi hương thức ăn đánh thức khứu giác của cô.
Đúng lúc Mộ Dữu cũng đang đói bụng, cô ngồi xuống ăn một
mình.
Sau khi nghe điện thoại xong, Doãn Mặc từ phòng ngủ bước
đến bàn ăn, anh ngồi đối diện với cô: "Lát nữa ăn xong, anh đưa em đến
trường học để thu dọn đồ đạc nhé."
Mộ Dữu khẽ gật đầu, cô vô thức cắn đầu đũa, ánh mắt dán
chật vào gương mặt anh.
Nếu như anh đang giả vờ bình tĩnh, thì anh đã diễn rất
đạt, cô không nhìn ra sơ hở nào.
Doãn Mặc cảm thấy cổ họng có hơi khó chịu, anh kéo cổ áo,
ho nhẹ hai cái, cầm ly nước lọc trên bàn uống cạn.
Doãn Mặc hắng giọng vài cái, cảm thấy cổ họng không còn
khó chịu nữa mới cúi đầu cắt miếng thịt bò, trạng thái của anh vẫn rất ung
dung.
Cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dữu đang nhìn mình, anh
ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Sao vậy, trên mặt anh dính gì à?"
Mộ Dữu thẳng thắng hỏi anh: "Anh không nhớ gì hay là
giả vờ không nhớ?"
Ánh mắt Doãn Mặt dấy lên một sự hoang mang.
Mộ Dữu buông đũa, nhắc vài câu để anh nhớ lại: “Chuyện
tối hôm qua, sau khi anh uống say.”
Doãn Mặc dùng nĩa găm miếng thịt bò, cho vào miệng, chầm
chậm nhai rồi nuốt xuống, anh thông thả hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Mộ Dữu chống cằm, nhìn anh: "Anh có biết câu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.