Cơn
gió buổi sáng thổi qua, những giọt sương như pha lê nhẹ nhàng trượt xuống cây
cỏ dưới chân rồi hòa vào đất.
Trên
đường đến tòa dạy học, chim chóc kêu ríu ra ríu rít trên đầu, tâm trạng của Mộ
Dữu cũng tốt vô cùng.
Tuy
rằng khiến tài xế hiểu nhầm cô và Doãn Mặc làm gì đó trong xe cũng có chút ngại
ngùng, may mà cô đã xuống xe, người ở chung lâu dài với tài xế là Doãn Mặc.
Doãn
Mặc còn phải ngại hơn cô.
Nghĩ
đến những thứ này, cô đã thấy toàn thân thoải mái, khóe môi cũng không nhịn
được mà điên cuồng cong lên!
Mộ
Dữu còn chưa đi đến tòa dạy học, đã có tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía
sau: "Tiểu Dữu! Tiểu Dữu!"
Cô
quay đầu, hai người Hách Mộng Thành và Trách Trách vẫy tay rồi chạy đến bên
này, bên cạnh còn có Đồng Lạc Dao đi theo.
Mộ
Dữu dừng lại, đợi mấy người các cô.
Hách
Mộng Thành thở hổn hển đi đến phía trước, đưa sách của Mộ Dữu cho cô, hỏi: “Ông
nội cậu không sao chứ?”
Mộ
Dữu mỉm cười nhận lấy, ôm sách vào trong lòng: “Ừm, không có nghiêm trọng nữa.”
Khóe
mắt cô liếc nhìn Đồng Lạc Dao, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Kể
từ sau khi Đồng Lạc Dao bị lộ thân phận là em họ của thư ký Trịnh, có rất nhiều
nữ sinh trong trường lấy lòng cô ta.
Cô
ta vẫn luôn được người khác săn đón, con đường rộng mở, không ngờ hôm nay Đồng
Lạc Dao lại đến lớp cùng hai bạn cùng phòng còn lại.
Quan
trọng là, trên mặt cô ta không còn biểu cảm tự mãn như mấy ngày trước, ngược
lại trông có vẻ hơi tiều tụy.
Hách
Mộng Thành khoác tay Mộ Dữu, bước nhanh vài bước, đến gần bên tai cô, nói: “Cậu
không biết đâu, cái tối cậu đến lớp thay tớ ấy, không phải là Doãn Mặc đứng lớp
thay cho giáo sư Hoắc sao. Tối đó Đồng Lạc Dao dẫn một đám nữ sinh bắt chuyện
với Doãn Mặc, ai biết được Doãn Mặc lại từ chối với gương mặt lạnh lùng, không
nể mặt cô ta chút nào.”
“Bây
giờ trong trường đều đồn, nói là em họ của thư ký Trịnh thì sao, trước đây kiêu
ngạo tự mãn, tưởng rằng là người có mặt mũi đến chừng nào, kết quả trước mặt
Doãn Mặc cũng chỉ như vậy thôi. Mấy ngày nay có bạn học châm chọc cô ta ở trên
diễn đàn, nên thành dáng vẻ như bây giờ.”
Hách
Mộng Thành lại hạ thấp giọng xuống: “Gần đây cứ đến nửa đêm là khóc trong ký
túc xá, cậu nói xem cô ta có âm mưu gì, trước đây không để ý mấy người kia
không phải là được rồi sao. Khi có người săn đón thì xem thường chúng ta, bây
giờ không có ai để ý, lại ngày ngày đi theo tớ và Trách Trách.”
Nghe
Hách Mộng Thành nói những thứ này, Mộ Dữu dần dần nhớ ra.
Buổi
tối Doãn Mặc từ chối Đồng Lạc Dao, cô đang trốn trên xe.
Lúc
đó Doãn Mặc nói chuyện lạnh lùng như băng, đúng là không vì cô ta là em họ của
Trịnh Lâm mà nể mặt.
Mộ
Dữu nghe Hách Mộng Thành nói xong, không bình luận gì, chỉ cười hỏi: “Mấy cậu
ăn sáng chưa?”
Trách
Trách nói: “Vừa nãy đi ngang qua căn-tin mua chút đồ rồi, cậu thì sao?”
Mộ
Dữu nhớ lại câu mà mình nói khi để bữa sáng lại cho Doãn Mặc.
Cô
chạy quá nhanh, cũng không biết lúc đó tài xế có biểu cảm như thế nào.
Khóe
môi vô thức cong lên, cô cười: “Ừm, ăn rồi.”
Vừa
đến thời gian vào lớp, trước tòa dạy học có không ít sinh viên tụm hai tụm ba
đi vào.
Mộ
Dữu cảm thấy có không ít người thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô khi nói chuyện.
Ban
đầu cô tưởng rằng mọi người đang bàn luận về Đồng Lạc Dao, sau đó mới phát
hiện, hình như đối tượng được bàn tán là cô.
Đã ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).