Lúc Văn Nghiêu đến bệnh viện, Ôn Nịnh đã đi rồi.

Vừa mở cửa phòng bệnh bước vào, Thẩm Ngật đã chú ý tới dưới mắt anh ta có vết tím xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh tái nhợt của anh hơi nắm lại.

"Hôm qua ngủ không ngon à?"

Ánh mắt Văn Nghiêu khẽ động, vẻ mặt không được tự nhiên gật gật đầu.

Sau khi vô tình chạm mặt Ôn Nịnh và Thẩm Ngật vào ngày hôm qua, đến ban đêm cứ nhắm mắt lại là trong đầu anh ta lại xuất hiện cảnh tượng này, trằn trọc khó ngủ.

Thẩm Ngật không hỏi thêm câu nào nữa, chuyển chủ đề sang công việc.

Văn Nghiêu nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, tán gẫu chuyện công việc với anh.

Trước khi đi, Văn Nghiêu do dự nói: "Khi nào cậu xuất viện trở lại công ty, tôi dự định nghỉ ngơi một thời gian, đi du lịch giải sầu.

Trạng thái của anh ta gần đây rất không ổn, có lẽ đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Hy vọng điều này sẽ giúp đầu óc anh ta bình tĩnh lại và ngừng suy nghĩ về những người không nên nghĩ.

"Được, thời gian này vất vả cho cậu rồi.”

“Không sao đâu.” Văn Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt vào, tôi đi trước.”

Sau khi xuất viện, Thẩm Ngật tạm thời sống ở nhà Ôn Nịnh.

Anh chủ động lo cho cô những chuyện áo cơm hàng ngày.

Ôn Nịnh kết thúc cuộc họp video với bên đối tác xong, ra khỏi phòng họp, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Ngật hỏi tối nay muốn ăn cái gì.

Cô gõ chữ trả lời.

Thẩm Ngật: Hôm nay anh về sớm, định mua xương sườn hầm canh.

Ôn Nịnh: Ok

Khi Ôn Nịnh đi làm về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của canh sườn heo.

Cô mang dép vào, đi về phía nhà bếp.

Thẩm Ngật đang đứng trước bàn nấu ăn cắt cà rốt, con dao trong tay anh vừa nhanh vừa vững, tiếng lưỡi dao va vào thớt nghe ‘cạch cạch’ khá nhịp nhàng, xen lẫn với tiếng hơi nước ‘vù vù’ của nồi áp suất, mang đầy hơi thở khói lửa nhân gian.

Nghe được tiếng cửa mở, anh không quay đầu lại nói: "Em về rồi à."

Ôn Nịnh từ phía sau vòng tay ôm lấy eo anh, cảm thán nói: "Thơm quá, sao anh lại giỏi nấu ăn như vậy chứ?"

Thẩm Ngật tâm tình tốt cong cong môi: "Từ từ học được.”

Hồi cấp hai sống một mình, anh cũng lười nấu cơm phiền phức, toàn mua bánh mì và thức ăn nhanh ăn cho qua bữa.

Sau khi ở cùng với Ôn Nịnh, thỉnh thoảng cô sẽ đến nhà anh, Thẩm Ngật không nỡ để cô ăn những thứ không có chất như anh, dần dần bắt đầu học nấu ăn, từ đó tay nghề nấu nướng của anh bắt đầu tiến bộ.

Mười năm qua, cho dù bận rộn công việc đến đâu, Thẩm Ngật cũng sẽ bớt thời gian xuống bếp tự nấu ăn.

Mỗi lần luôn làm hai phần đồ ăn.

Thẩm Ngật luôn nhìn vị trí trống đối diện, tưởng tượng nếu có Ôn Nịnh ở đây thì tốt biết mấy.

Chờ sau khi ăn xong bữa cơm yên lặng, anh lại khom lưng một mình thu dọn hai phần bát đũa.

"Khất Khất, hôm nay em có cái này cho anh.”

“Làm sao lại mua quà rồi?” Thẩm Ngật cúi đầu nhìn, trong tay cô không có gì hết: “Quà gì vậy?”

"Anh chờ chút, em đi lấy cho anh xem."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play