Khi Ôn Nịnh rời đi, cô không bật đèn, lặng lẽ đóng cửa lại.

Đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang sáng lên, ánh sáng xuyên qua cửa phòng bệnh bằng thủy tinh nhưng nhanh chóng tắt đi, trở lại với bóng đêm.

Trong bóng tối lờ mờ, Thẩm Ngật ngồi một mình trên giường, thẫn thờ nhìn về phía cô rời đi.

Bóng người đàn ông gầy gò cô độc, hơi thở đứt quãng, tựa hồ đang thấp giọng nức nở.

Thẩm Ngật đương nhiên không muốn Ôn Nịnh rời đi, nhưng anh không đồng ý có tác dụng gì đâu.

Ôn Nịnh đã hứa với người đó qua điện thoại, trái tim cô đã không ở đây, anh không được giữ cô.

Nghĩ đến việc Ôn Nịnh sẽ qua đêm bên cạnh người đàn ông khác, Thẩm Ngật cảm thấy trái tim mình như bị một con dao cùn cứa vào, nỗi đau đọng lại trong lòng, hốc mắt đau nhức.

Nhưng điều khiến anh quan tâm hơn cả là Ôn Nịnh đã bỏ anh lại để theo người khác.

Đối với Thẩm Ngật đang đắm chìm trong hạnh phúc mà nói, điều này giống như giáng một cú thật mạnh vào đầu.

Lúc này anh mới rõ ràng mình chỉ là một kẻ thứ ba hèn hạ, thậm chí còn không có tư cách cầu xin Ôn Nịnh ở lại.

Ôn Nịnh đi cùng bạn trai chính quy của cô cũng là chuyện đương nhiên.

Anh có quyền gì để ngăn cản cô đây.

Trong lòng Thẩm Ngật tràn đầy bất an cùng sợ hãi.

Trong lòng anh chỉ có thể tự nhủ, chỉ cần qua hai tháng này là tốt rồi, Ôn Nịnh chia tay người kia là anh có thể yên lòng. Sau đó hai người họ có thể hạnh phúc bên nhau.

Ôn Nịnh nhất định sẽ không lừa anh.

Cô nói rằng sau hai tháng nữa cô sẽ chia tay với chàng trai kia, cô chắc chắn sẽ làm thế.

Về đến nhà, Ôn Nịnh thay đồ ngủ, pha một cốc nước mật ong.

Đến khi có tiếng gõ cửa thì cốc nước vẫn còn ấm.

Đến nhanh ghê nhỉ.

Ôn Nịnh dở thảm lông đắp trên đùi, từ trên sô pha đứng dậy, xỏ dép lê đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy chàng trai trẻ đang đứng trong hành lang sáng ngời, nở nụ cười tỏa nắng chào cô: "Chị."

Có lẽ do uống rượu nên Vì rượu, hai gò má cậu ta hơi ửng đỏ, đôi mắt ướt át, giọng nói trầm hơn bình thường, rất có sức hút.

“Mau vào đi.” Ôn Nịnh cười đón cậu ta đi vào.

Sau khi Lục Thư Dương vào trong nhà, cậu ta muốn ôm cô nhưng không biết vì sao dang tay được một nửa rồi lại thu vào.

“Làm sao vậy?” Ôn Nịnh nghi hoặc hỏi.

Lục Thư Dương ngượng ngùng cười cười: "Người em mùi lắm, tắm rửa xong rồi ôm."

Ôn Nịnh đi vào phòng khách, cầm ly thủy tinh trên bàn đưa cho cậu ta: “Uống nước mật ong trước đi.” Người uống rượu thường hay khát nước.

"Cảm ơn chị."

"Vậy em đi tắm trước đây."

"Nhanh lên."

Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Ôn Nịnh có hơi buồn ngủ, cô nằm trên chiếc giường mềm mại, chán muốn chết nghịch điện thoại.

Vốn định gửi tin nhắn cho Thẩm Ngật hỏi xem anh đã ngủ chưa, nhưng sau khi do dự vài giây, cô vẫn xóa hộp thoại và thoát khỏi WeChat.

Khi Lục Thư Dương mở cửa phòng tắm đi ra, cậu ta để trần thân trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Dáng người so với trước kia thì cường tráng hơn nhiều, cơ bụng nhìn rõ ràng hơn, làn trắng hồng có cảm giác lành lạnh, có loại cảm giác thanh xuân bồng bột.

Lục Thư Dương tùy ý dùng khăn lông lau tóc, mãi cho đến khi tóc đen khô được một nửa, không còn nước nhỏ giọt, cậu ta vội vàng ném mình xuống giường.

Chàng trai trẻ lăn qua lăn lăn, lăn vào trong lòng Ôn Nịnh, ôm chặt lấy cô hôn một cái: "Chị."

Trên người cậu ta gần như không còn mùi rượu, thay vào đó là mùi sữa tắm và dầu gội, giống như hương hoa, hơi thở tràn ngập vị ngọt của cam quýt mùa hè.

Lỗ mũi Lục Thư Dương động đậy: "Này, sao mùi của chị không giống mùi của em?"

Dĩ nhiên là không rồi.

Hôm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play