Giữa trưa, ở khu làm việc nhìn thấy Ôn Nịnh xuất hiện, Văn Nghiêu còn tưởng
rằng bản thân mình mới tý tuổi đã xuất hiện ảo giác.
Anh ta vẫn chưa định thần được lại cho đến khi người phụ nữ đi ngang qua mà
không ngoảnh lại, trong không gian toát ra một mùi hương ngọt ngào và thanh lịch
thoang thoảng khi cô bước đi.
Văn Nghiêu đang chuẩn bị gọi cô lại thì đã thấy cô gõ cửa phòng làm việc của
Thẩm Ngật.
"Vào đi." Bên trong truyền đến giọng nói không chút tình cảm của
Thẩm Ngật. Sau tiếng nói ấy, Ôn Nịnh liền mở cửa đi vào rồi đóng cửa lại.
Tầm mắt Văn Nghiêu bị cánh cửa đóng lại ngăn trở khiến anh ta không thể
theo dõi thêm được nữa.
Thẩm Ngật vốn tưởng là Văn Nghiêu nhưng khi nghe được tiếng giày cao gót,
anh mới nghi hoặc ngước mắt lên. Khi nhìn thấy người tới vậy mà lại là Ôn Nịnh,
anh gần như theo bản năng kéo căng thân thể, ánh mắt không thể khống chế mà
dính ở trên người cô.
Thẩm Ngật đứng lên, nuốt nước bọt hỏi người đối diện: "Sao em lại tới
đây?" Ôn Nịnh không giống như bình thường cười cười thản nhiên quấn lên
người Thẩm Ngật mà đứng ở trước mặt anh giữ khoảng cách an toàn là ba mét, cách
anh một cái bàn làm việc.
Cô vén tóc, nhẹ giọng mở miệng: "Lần trước em gửi tin nhắn cho anh
nhưng anh vẫn không chịu trả lời. Cho nên hôm nay em liền tới hỏi anh, khi nào
có thời gian để đến chỗ em lấy đồ đi?"
Thanh âm trước sau như một ngọt ngào uyển chuyển, ngữ khí cũng ôn hòa, thế
nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại làm cho Thẩm Ngật cảm thấy nhất thời nặng
trĩu. "Gần đây anh còn có việc bận, không rảnh đi." Thẩm Ngật nắm chặt
tay, do dự nói. Ôn Nịnh dường như đã sớm dự đoán được anh sẽ trả lời như vậy, sắc
mặt như thường gật gật đầu: "Được. Vậy để em đem đồ vật đóng gói gửi đến
nhà anh đi, chỉ là phiền anh ký nhận một chút."
Cô để lại những lời nói kia, sau đó liền xoay người, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.