Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Ngật thả hồn về phương xa nào đó
trong một cuộc họp.
Bởi vì Văn Nghiêu có thể hiểu được tâm tình của anh cho nên anh ta luôn chủ
động thay anh giải quyết một ít công việc trong khả năng của mình.
Tuy nói bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp nhưng lúc trước, công ty được mở
là do chính tay Thẩm Ngật mở, thành quả cuối cùng lại là bọn họ chia đều. Hiện
tại Thẩm Ngật gặp chuyện, anh ta cảm thấy giúp đỡ bạn mình nhiều hơn cũng là
chuyện nên làm.
Chỉ là … khi Văn Nghiêu nhìn thấy quầng thâm xanh xanh tái nhợt quanh mắt
Thẩm Ngật cùng tơ máu đỏ trong mắt anh thì thở dài.
Điều Văn Nghiêu lo lắng nhất là thân thể Thẩm Ngật sẽ không chịu nổi. Họp
xong, chờ những người khác đều đi hết rồi, Văn Nghiêu mới chủ động gọi bạn mình
lại: "Thẩm Ngật."
Thẩm Ngật qua hai giây mới chậm chạp
phản ứng lại, sau lưng căng thẳng xoay người lại, hai tròng mắt trống rỗng
không hề có tình cảm nhìn về phía anh ta. Văn Nghiêu vốn định khuyên bảo Thẩm
Ngật nhìn một chút nhưng vừa thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của bạn tốt thì nhất
thời, tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng. Bây giờ cho dù anh ta nói thì có ích
lợi gì, ai còn có thể khống chế được tâm của mình?
Văn Nghiêu tiến lên hai bước, vỗ vỗ bờ vai thon gầy của anh: "Cậu yên
tâm, chuyện công ty đã có tôi gánh vác. Cậu trong khoảng thời gian này nghỉ
ngơi cho tốt, mệt thì để cho bản thân thoải mái một chút."
Thẩm Ngật khoát tay trái lên mép bàn hội nghị trắng tinh, khóe miệng suy yếu
nở nụ cười: "Cảm ơn."
Đưa mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của chàng trai đẩy cửa rời đi, Văn Nghiêu bất
đắc dĩ lắc đầu.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Ngật luôn không khống chế được tinh thần mà
ngẩn người. Chờ anh lấy lại tinh thần liền phát hiện bản thân sẽ vô thức mà cầm
điện thoại di động, hoặc là mở khung c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.