"Anh đang nghĩ gì thế?" Ôn Nịnh nghiêng người ngồi trên đùi Thẩm
Ngật, cánh tay vòng quanh cổ anh, hơi thở ngọt ngào.
Kể lúc về nhà đến giờ, anh cứ ngồi đây thẫn thờ mãi.
Thẩm Ngật rũ mi mắt xuống, tầm mắt vừa vặn dừng lại trên vết đỏ mờ ngay
xương quai xanh của cô.
Ánh đèn phòng khách sáng trưng, anh mơ hồ nhìn thấy lớp phấn mỏng manh, giống
như loại mà Ôn Nịnh thường hay dùng khi trang điểm.
Đầu ngón tay xoa lên xương quai xanh của cô.
"Anh làm gì thế." Ôn Nịnh chớp mắt.
Thẩm Ngật mím môi, im lặng đưa tay xoa chỗ kia.
Lớp nền bị anh xoa đi, để lộ ra những dấu vết rõ ràng hơn. Làn da non nớt gần
đó cũng hơi ửng đỏ vì hành động vừa rồi của anh.
Con ngươi của Thẩm Ngật đen kịt, một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào.
Anh trầm giọng hỏi: "Nếu chỉ là vết muỗi đốt, tại sao phải che lại?"
Khi hỏi câu này, anh vẫn không ngước mắt nhìn biểu cảm của Ôn Nịnh.
Ôn Nịnh hôn lên cằm và cổ anh, tế nhị nói: "Còn không phải bởi vì dấu
vết này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm sao, anh nhạy cảm như vậy, em sợ anh
nhìn thấy sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên mới cố ý che đi. "
Thẩm Ngật từ từ ngước mắt lên, giọng run run hỏi "Thật sao."
"Thật mà." Hai mắt Ôn Nịnh sáng ngời nhìn anh. "Em lừa anh
làm gì."
Trong giây lát, Ôn Nịnh như nhìn thấy được sự đau khổ cùng sự chật vật
trong mắt anh.
Nhưng những cảm xúc đó cũng nhanh chóng biến mất, đôi mắt anh trở lại tĩnh
lặng.
Thẩm Ngật ôm cô vào lòng, dùng sức siết chặt vòng tay, thanh âm đè nén trầm
thấp: "Anh tin em, anh tin em. "
Ôn Nịnh ôm lấy anh, trấn an vỗ lưng anh.
Hôm nay, Ôn Nịnh vừa đến phòng làm việc, trợ lý Lương Sơ Ảnh vẻ mặt hưng phấn
liền chạy tới.
"Chị Nịnh, tin tức tốt, tin tức tốt. "
"Tin tốt gì?" Ôn Nịnh đặt túi xách lên bàn.
"Lần trước chúng ta đọ sức với trò chơi quy mô lớn đó, chị có nhớ
không? Mới vừa rồi đột nhiên hạ giá, toàn bộ studio đều đóng cửa để sửa chữa."
Lương Sơ Ảnh đưa màn hình điện thoại của cô tới.
Ôn Nịnh nhìn thoáng qua, là thông báo cải chính treo trên trang web chính
thức của hãng game kia.
"Đáng đời, loại trò chơi rác rưởi này sớm nên hạ giá từ lâu rồi. Có
gương mặt NC theo mỹ nữ ngoài đời suýt làm người ta ghê tởm đến chết. "
Phía sau có một cô gái mắng.
"Không biết bọn họ có bị gỡ xuống không. "
Hai cô gái nói chuyện với nhau với niềm đam mê bất tận.
Ôn Nịnh nghe mắng nửa ngày, cố ý mua giúp họ ly trà sữa làm dịu cổ họng.
Buổi trưa, Ôn Nịnh bận rộn xử lý xong công việc rồi đi tòa nhà A tìm Thẩm
Ngật.
Sở dĩ cô không để Thẩm Ngật đến bên chỗ cô làm việc, là vì không muốn người
bên cô biết mối quan hệ của hai người, để sau này chia tay đỡ gặp rắc rối.
Lúc cô đến, Thẩm Ngật vừa kết thúc cuộc gọi công việc.
Ôn Nịnh khóa trái cửa lại, đi về phía anh.
"Trò chơi lần trước bị hạ giá, là do anh làm."
"Ừ, anh có một người bạn làm việc trong bộ phận kiểm duyệt." Tầm
mắt Thẩm Ngật nhìn theo động tác của cô.
Ôn Nịnh đi tới trước mặt hắn, cười hôn má anh: "Cảm ơn. "
"Không cần cảm ơn. Chuyện này vẫn là Văn Nghiêu nói cho anh biết.
" Thẩm Ngật không nhúc nhích quan sát vẻ mặt Ôn Nịnh.
Ôn Nịnh chớp chớp mắt: "Vậy anh cũng thay em cảm ơn anh ấy. "
Ý cười của cô như thường, lúc nghe được hai chữ "Văn Nghiêu" cũng
không có bất kỳ phản ứng gì.
"Thế nào cũng chưa từng nghe anh nhắc tới, nếu không phải trợ lý của
em phát hiện, đến bây giờ em vẫn không biết đâu." Ôn Nịnh chéo chân,
nghiêng người dựa vào bàn làm việc của anh.
"Chuyện nhỏ thôi, anh quên nói em." Thẩm Ngật giữ chặt tay cô,
kéo cô vào lòng.
Bàn tay khô ráp, ấm áp cách vải mỏng, chạm vào eo cô.
Tuy chỉ là chạm, nhưng cảm giác lại rõ như vậy làm cho người ta không cách
nào bỏ qua.
Ôn Nịnh vặn vẹo eo, tựa vào lồng ngực anh.
Thẩm Ngật cúi đầu hôn cô, nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên mềm mại của cô, rất
nhanh lại buông ra.
Lần này anh chủ động vuốt ve gấu váy của cô.
Ôn Nịnh mềm nhũn trong vòng tay anh, áp lên vầng trán đầy mồ hôi của anh.
"Không phải trước đây anh rất ghét những nơi khác ngoài nhà ư, sao hôm
nay ở văn phòng lại nhiệt tình như vậy? "
Hơi thở Thẩm Ngật có chút gấp gáp, không trả lời.
Muốn cố gắng thỏa mãn cô để cô không đi tìm người khác.
Thẩm Ngật không thể nói những lời như vậy.
Ôn Nịnh vừa chấm dứt, điện thoại của Thẩm Ngật vang lên, thấy là Văn Nghiêu
gọi tới, anh tiện tay nghe đặt ở bên tai.
"Tôi vừa nghe Tống Cao Lãng nói, về nhận dạng thông minh và phân tích
hành vi, Lưu Thành có người dưới tay đã phát triển ra thuật toán tối ưu hóa
hơn. "
Thẩm Ngật hắng giọng, thanh âm vẫn có chút khàn khàn.
"Được rồi, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.