Ôn Nịnh ngừng suy nghĩ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông bên canh.

"Hiện tại anh có thế tin tưởng em được chứ."

Sắc mặt Thẩm Ngật có chút tái nhợt, khẽ gật đầu.

"Thật xin lỗi. "

Ôn Nịnh vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy anh hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt yếu ớt đứng đó, nhất thời không nói thêm được lời nào.

Quên đi, cho dù có nói, anh ấy sẽ không nghe. Sự nhạy cảm và hay nghi ngờ của Thẩm Ngật cũng không thể thay đổi qua một vài từ.

Ôn Nịnh trong lòng thở dài.

"Đi thôi, đi về ngủ. " 

"Được."

Tối chủ nhật, Văn Nghiêu lái xe đến dưới lầu nhà Ôn Nịnh, sau đó gọi điện thoại cho Thẩm Ngật.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Ngật cùng Ôn Nịnh cùng xuất hiện trước cửa tòa nhà chung cư.

Hai người đêm qua đã ở cùng nhau.

Rõ ràng là họ làm gì thì không cần phải nói.

Ánh mắt sắc bén của Văn Nghiêu có vài phần địch ý, khi hai người tới gần liền rất nhanh biến mất.

Thầm Ngật đi tới mở cửa xe sau, Văn Nghiêu liền nói: "Cậu ngồi phía trước đi, giúp tôi tra đường. "

Địa điểm ăn cơm là do Ôn Nịnh chọn, Văn Nghiêu là lần đầu tiên đi nên nhờ Thẩm Ngật tra đường giúp là hoàn toàn hợp lý.

"Được rồi." Thẩm Ngật ngồi xuống ghế phụ.

Ôn Nịnh ngồi một mình ở hàng ghế sau.

Thắt dây an toàn, Ôn Nịnh gạt sợi tóc trên vai, tò mò hỏi: "Sao bạn gái anh không tới?"

Văn Nghiêu nhìn cô qua kính chiếu hậu, bắt gặp đôi mắt ngấn nước đang cười của cô, chỉ chốc lát mới chủ động quay đi.

"Hôm nay cô ấy có việc bận nên không thể tới được. "

"Thật đáng tiếc, em còn rất muốn làm quen với cô ấy một chút."

Văn Nghiêu không đáp lời, cằm hơi siết chặt.

Trên đường Văn Nghiêu yên lặng lái xe, Ôn Nịnh thỉnh thoảng nói chuyện với Thẩm Ngật, người sau sẽ nghiêm túc đáp lại cô.

Trên đường có chút kẹt xe, đến nhà hàng đã gần tám giờ tối.

Đây là một nhà hàng tư nhân, phòng được xây riêng biệt trên thủy đình*, rất kín đáo, ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy khe khẽ, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò hoặc bàn công việc.

*Thông thường, đình là nơi che nắng mưa hoặc để nghỉ ngơi tại các nơi công cộng như công viên, vườn cảnh, đền, chùa... Các kiến trúc tương tự như đình và được xây dựng trên mặt nước hay sát cạnh mặt nước thì được gọi là thủy đình hay thủy tạ.

Bàn vuông truyền thống cổ xưa không tính là lớn, Ôn Nịnh cùng Thẩm Ngật ngồi cùng một bên, Văn Nghiêu ngồi đối diện Thẩm Ngật.

Gọi đồ ăn xong, Ôn Nịnh lắc cánh tay Thẩm Ngật, làm nũng nói: "Khất Khất, em muốn ngồi gần cửa sổ, chúng ta đổi chỗ đi. "

"Được."

Vì vậy họ thay đổi vị trí, Ôn Nịnh và Văn Nghiêu ngồi đối mặt.

Văn Nghiêu trong lòng vốn không để ý mấy chuyện nhỏ này, đang định uống nước, chân bỗng nhiên bị cọ, cả người anh giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Chén trà của Văn Nghiêu lung lay, làm đổ trà ra bàn, anh vội vàng rút khăn giấy ra lau.

Hành động của anh làm thu hút sự chú ý của Thẩm Ngật.

"Sao vậy? "

"Không có việc gì, nước hơi nóng." Ngoài mặt thì giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng Văn Nghiêu bồn chồn không yên.

Sau khi tĩnh tâm lại, Văn Nghiêu nhìn về phía đối diện bàn.

Người phụ nữ ôm lấy cánh tay Thẩm Ngật, giọng nói ngọt ngào nói chuyện với anh, trong đôi mắt sáng chỉ có hình ảnh phản chiếu của anh. Ai nhìn cũng biết là một cặp đôi đang yêu nhau, ánh nhìn tràn đầy yêu thương.

Nhưng dưới bàn thì không ai nhìn thấy, cô thò chân trần vào ống quần anh.

Trước mặt bạn trai, cô lại dám trêu chọc anh như vậy.

Văn Nghiêu lông mi nhíu lại, cả người giống như bị đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Thức ăn lần lượt được dọn lên, Văn Nghiêu vốn tưởng rằng Ôn Nịnh sẽ dừng lại, nhưng cuối cùng cô vẫn vô tư trêu chọc anh, thậm chí ngày càng táo bạo hơn.

Thẩm Ngật không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở dưới bàn, vẫn vô tư gắp thức ăn, rót nước cho Ôn Nịnh. 

Văn Nghiêu chưa bao giờ ăn một bữa cơm mà bất an như vậy.

Không chỉ về thể chất mà cả tinh thần.

"Thử cái này đi. " Ôn Nịnh gắp cho Thẩm Ngật một viên bạch ngọc, dưới bàn thì nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của Văn Nghiêu.

"Có ngon không?" Khi hỏi câu này, mu bàn chân của cô trượt qua da bắp chân của anh.

Văn Nghiêu cả người căng thẳng, giống như có vô số kiến bò qua, căn bản không cách nào tập trung ăn uống.

Anh cầm đũa cứng đờ, nửa ngày cũng không gắp một món nào.

"Sao cậu không ăn? Không hợp khẩu vị với cậu sao?" Thẩm Ngật nhẹ giọng hỏi.

"Không phải, tôi vẫn đang ăn." Văn Nghiêu vẻ mặt có chút xấu hổ, cầm đũa tùy tiện gắp thức ăn vào trong chén, cũng không thèm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play