Sở Thần An nằm trên giường, hàng lông mi hơi run rẩy:
"Cái gì?"
Cậu không nghe rõ. Ngay sau đó, cậu cảm thấy hối hận, rất
hối hận.
Đêm đó cậu không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà đến nửa
đêm còn chưa được ngủ.
......
Sở Thần An rũ mắt, đi từng bước về phía hành lang phòng bệnh
lầu ba. Y tá trưởng đi giày cao gót, vẫn đang vuốt lại mái tóc của mình. Từ khi
Sở Thần An bị Thẩm Vọng đưa lên lầu bốn thì phòng bệnh 301 bỏ trống. Sau đó
cũng không có ai dám chuyển vào.
Họ cùng nhau đi về phía 302 bên cạnh phòng 301. Nơi này yên
tĩnh đến mức làm cho người ta rùng mình, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy
tiếng thì thầm từ cửa phòng truyền đến.
Cửa phòng 302 khép hờ, Lộ Thành Đông tiến lên đẩy cửa ra thì
thấy chỉ có một bệnh nhân. Người đàn ông nọ cuộn mình ở góc giường, đầu đội nắp
nồi sắt.
Đầu óc anh ta không được tỉnh táo, cúi đầu nhìn vệt nước
trên sàn nhà đến sững sờ, miệng lẩm bẩm.
"Một đóa nấm, hai đóa nấm... Bốn mươi bảy đóa nấm, ta
có rất nhiều nấm..."
Người đàn ông này để đầu húi cua, mặt mày hiền lành. Trông
người này thật thà, sợ người lạ nên luôn bị bệnh nhân của phòng khác ức hiếp.
Sở Thần An đi theo phía sau quan sát bệnh nhân này. Bệnh
nhân này tên Bành Long Long, là bệnh nhân cấp A cũng là bệnh nhân duy nhất mà
cậu quen biết khi lần trước đến p ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).