Lúc Thích Phong Tảo lao về phía cửa, Tức Hi không hề nhìn
Thích Phong Tảo mà vô thức nhìn về phía Sư An. Nàng có linh cảm Sư An sẽ làm gì
đó nhưng chưa kịp mở lời ngăn cản thì những con bướm trong bình đã hoá thành
tro ngay trên tay Sư An.
Trong phút chốc cả thế giới như chìm trong bóng tối, Sư An
vừa nói gì đó xong thì bình ngọc lưu ly trong tay chàng đã rơi xuống. Sư An quỳ
rạp xuống đất ôm lấy trán mình.
“Sư An.”
Đầu óc Tức Hi trống rỗng, nàng vội vàng gọi tên Sư An. Những
tâm ma độc ác ùn ùn lao về phía chàng nhưng dường như nàng không hề nghe thấy
những lời oán thán thảm thiết của tâm ma, trong mắt nàng chỉ có một mình Sư An.
Nếu đệ chết Sư An sẽ biến thành ma chủ. Thế nên Tức Hi sư
tỷ, tỷ phải giúp đệ.
Lúc nghe những lời này của Thích Phong Tảo, nàng thực sự
không hề dao động chút nào sao?
Là Thiên Cơ Tinh Quân, Sư An đã phải chịu đựng quá nhiều đau
khổ của số phận. Nàng thực sự chưa từng oán hận vận mệnh bất công sao?
Nàng không hề nghĩ thiên mệnh là một chuyện tốt bởi những
thứ gọi là thần linh, số phận đều chỉ là nhảm nhí. Nhưng nếu đem ra so sánh thì
Thích Phong Tảo cũng chẳng tốt lành gì hơn, tất cả những chuyện hắn làm càng
không thể tha thứ, chỉ vậy thôi.
Nàng thực sự muốn làm như Thích Phong Tảo nói, đưa hắn về
nhốt lại, sau đó nghĩ cách để Sư An không trở thành ma chủ. Nàng không thể để
Sư An gặp phải chuyện xấu gì, chàng phải sống thật tốt, cùng nàng trải qua
quãng đời còn lại.
“Sư An, Sư An…” Giọng của Tức Hi run rẩy, nàng lao đến đỡ Sư
An dậy khỏi nền tuyết. Trên người chàng dính đầy tuyết, vô cùng lạnh. Nàng ôm
chặt lấy chàng, truyền hơi ấm cho chàng.
Tà khí không ngừng tụ lại trong cơ thể chàng như thể không
bao giờ kết thúc.
Tức Hi dùng hết tất cả các phù chú mà nàng biết cũng không
thể xua tan tà khí. Nàng ôm Sư An trong lòng mà tay chân luống cuống không biết
nên làm gì. Nàng run rẩy muốn gỡ bàn tay đang ôm trán của Sư An ra nhưng không
thể nào thắng được sức lực của Sư An. Nàng chỉ có thể nhìn máu rỉ ra qua từng
kẽ tay của chàng.
Sư An khẽ rên một tiếng, tiếng rên đè nén trong cổ họng như
thể không nhịn được nữa nên mới bật ra thành tiếng.
“Sư An… Sư An…”
“Tức Hi…” Sư An đáp lại tiếng gọi của nàng, giọng nói của chàng
vẫn dịu dàng ổn định như ngày thường, chàng nằm trong lòng nàng dường như đang
cố kiềm chế điều gì đó. Gió lại nổi lên, tuyết rơi đầy trời, rơi trên bàn tay
đang che trán, cả trên tóc chàng.
Chàng nhắm mắt, thấp giọng nói: “Nhốt ta lại đi, Tức Hi.”
“Sư An…”
“Nhốt ta lại, nhốt trong phòng Tĩnh Tư.”
“Muội đi cùng huynh, để họ nhốt chúng ta lại.”
Sư An chậm rãi lắc đầu: “Muội là khát vọng lớn nhất của ta,
muội ở bên cạnh sẽ làm ta phân tâm.”
Đôi mắt Tức Hi lấp lánh, nước mắt của nàng rơi trên mặt Sư
An, giọt nước mắt ấm áp phá tan sự lạnh giá, rồi từng giọt từng giọt không
ngừng rơi xuống.
“Vậy muội có thể làm gì? Sư An, làm sao để muội có thể giúp
huynh đây? Huynh không được xảy ra chuyện gì, huynh đừng chết, đừng đau đớn…”
Chàng còn chưa thực hiện lời hứa cưới nàng làm vợ, còn chưa
dạy nàng gấp quần áo, gấp chăn, vẫn chưa cùng nàng trải qua một đời dài đằng
đẵng.
Chàng đợi nàng bảy năm nhưng chỉ mới ở bên nàng ba tháng.
Thời gian họ ở bên nhau sao lại ngắn ngủi đến thế? Người có
cuộc đời ngắn ngủi như nàng không bao giờ lo lắng về việc chia ly, nhưng đối
với nàng Sư An không giống những người khác.
Đột nhiên Sư An ngồi dậy ôm lấy nàng. Chàng ôm chặt bờ vai
của nàng, không để nàng nhìn thấy mặt mình. Chàng nhẹ giọng thì thầm bên tai
nàng: “Nếu ta thực sự biến thành ma chủ, nếu ta không còn là ta nữa, muội có
đồng ý giết ta không?”
Tức Hi giật mình nhìn lên dải ngân hà đầy sao trên trời, hệt
như cái đêm năm nàng mười tuổi đó, lần đầu tiên Sư An tháo mặt nạ trước mặt
nàng.
Tuyết bay tán loạn, rơi xuống từ bầu trời vô tận giống như
lần thua cược năm nàng mười lăm tuổi đó, những cánh hoa lê lả tả rơi lúc nàng
tỏ tình với Sư An.
“Huynh là tên khốn…” Tức Hi gào khóc ầm ĩ, nàng vừa mắng vừa
ôm chặt Sư An. Đây là lần đầu tiên nàng mắng Sư An sau nhiều năm như thế.
Nàng sẽ giết chàng.
Tinh Mệnh thư sẽ dùng sức mạnh của nàng để giết chàng.
Nhưng chàng đã đưa phù chúc thủ sinh cho nàng nên nàng không
thể dùng mạng mình để cứu chàng được.
Có phải chàng đã sớm đoán được sẽ có ngày này thế nên mới
đặt nàng vào vòng tuần hoàn đó không?
Chàng luôn như vậy, trong lúc nàng chưa hiểu chuyện gì thì
chàng đã sắp xếp ổn thoả hết tất cả, dồn tất cả tổn thương lên thân mình, mà
chưa từng hỏi qua ý kiến của nàng.
Chàng là người dịu dàng nhất.
Nhưng chàng cũng là người cố chấp nhất.
“Huynh còn… hỏi muội… có đồng ý giết huynh không… tên khốn
như huynh…” Tức Hi gần như không thể thở nổi.
Cơ thể của Sư An khẽ run lên như vừa tỉnh lại từ giấc mơ,
chàng giữ gáy nàng rồi khẽ nói: “Đừng nghe ta nói, chuyện giết ta không cần
muội làm, muội không cần…”
Chàng còn chưa nói xong đã ngừng lại như cố chịu đựng điều
gì đó, chàng ôm chặt lấy nàng nhưng lại nói: “Bỏ ta ra đi, Tức Hi, muội đẩy ta
ra, nhanh lên…”
Chàng ôm chặt nàng như muốn nhét nàng vào trong xương tuỷ
của mình, ngay cả xuống âm phủ cũng không buông tay.
Nhưng chính chàng lại nói nàng buông tay.
Tức Hi nghĩ chàng đang bị tâm ma dụ dỗ, một mặt muốn để nàng
được tự do, một mặt ước gì có thể kéo nàng xuống vũng bùn của chàng, cả đời
không thể thoát ra được.
Chàng muốn nàng giết chàng.
Đây mới là mong muốn thực sự của chàng.
Tức Hi ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Huynh muốn chết
trong tay muội để muội đau khổ, để muội phải nhớ huynh cả đời đúng không?”
“Độc chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng muội, bất kể
muội ở đâu cũng không thể quên được huynh, đây là ý muốn trong lòng huynh đúng
không?”
Sư An lắc đầu, thấp giọng nói: “Không… Tức Hi…”
Nàng là mong ước dịu dàng và tươi sáng nhất của chàng trên
thế gian này.
Nàng cũng là mong ước bẩn thỉu và ích kỷ nhất của chàng trên
thế gian này.
Chàng hy vọng nàng sống thật tốt, tự do và vui vẻ, quên
chàng cũng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.