Thích Phong Tảo quay lại nhìn nàng, trong ánh mắt hắn hiện
lên ánh sáng sắc lạnh như băng giá.
Tức Hi chắp tay, cười vô tội.
Hắn nhấc tay lên, rút kiếm Bất Chu ra. Một luồng sáng lao về
phía Tức Hi, mũi kiếm và yết hầu của Tức Hi cách nhau chưa đến một tấc.
Trên ngọn núi tuyết rơi trắng xoá, màu trắng của tuyết và
ánh sáng của những ngôi sao chiếu rọi khiến trời đất trông giống như ban ngày.
"Tức Hi sư tỷ cảm thấy đệ rất nực cười sao?"
"Bây giờ ngươi mới biết sao?"
"Ta không muốn làm sư tỷ bị thương."
"Ai da, ngươi nói cứ như cái kẻ suýt giết chết ta và Sư
An không phải là ngươi ấy."
"Ta chỉ cần sức mạnh."
"Vậy ta có nên cảm tạ vụ đồ sát ở thành Bạch Đế và cơ
thể của Hạ Ức Thành đã bổ sung đủ sức mạnh cho ngươi để ngươi giơ cao đánh khẽ
với bọn ta không?"
Thích Phong Tảo không nói tiếp. Bất chợt trên người tuôn ra
một luồng tà khí cực mạnh mang theo tiếng oán hận bao vây lấy Tức Hi. Tức Hi
lập tức bị ép phải khom lưng. Đúng lúc đó kiếm Bất Chu xẹt qua vạt nàng. Thích
Phong Tảo đâm cả thanh kiếm Bất Chu xuyên qua người nàng, chỉ giữ lại chuôi
kiếm bên ngoài, dừng lại một lát rồi mới rút ra hoàn toàn. Cả thân kiếm nhuộm
đầy máu tươi.
Tức Hi quỳ rạp xuống đất, ôm vai, trong bàn tay toàn là máu
tươi ấm nóng. Trên nền tuyết lạnh lẽo còn vết máu tươi rơi xuống tí tách.
Nàng cắn môi, ngẩng đầu nhìn Thích Phong Tảo.
Hắn lạnh lùng quay đi, bước đến chỗ sách tinh mệnh đang phát
sáng chói loá. Lần này kiếm Bất Chu như bị tác động, từ từ bay lên dưới ánh
sáng màu đỏ. Thích Phong Tảo buông tay, kiếm Bất Chu bay về phía sách tinh mệnh
rồi cắm sâu vào trong sách tinh mệnh như mũi tên đã được bắn đi.
Sách tinh mệnh sáng rực lên, có vầng sáng khuếch tán ra xung
quanh, hình thành một cánh cửa hình tròn. Một đầu khác của cánh cửa có thứ gì
đó lờ mờ như nước nhưng lại không thấy rõ đó là thứ gì. Một luồng sức mạnh mạnh
mẽ tuôn ra từ phía cánh cửa rất giống uy áp của sách tinh mệnh lúc phong tinh
cho người khác nhưng nó mạnh hơn thế gấp trăm lần.
Tức Hi dùng một tay chống trên nền tuyết, cố gắng ngẩng đầu
nhìn cảnh tượng này. Nàng cảm thấy việc cử động rất khó khăn. Thích Phong Tảo
cũng cau mày. Hắn nhìn xuống dưới rồi lại ngẩng đầu lên, bước về phía cánh cửa
đó. Trên nền đất có rất nhiều dấu chân in hằn lên.
"Ngươi cứ đi như vậy sao? Ngươi thực sự không thấy hổ
thẹn, lưu luyến sao?" Tức Hi hét lên.
"Cái chặn giấy, nghiên mực, sách vở và những đồ dùng
trong sơn động đều là quà Bách Thanh tặng cho ngươi có đúng không? Bọn chúng đã
ở cạnh ngươi từ bé đến lớn. Khi ngươi đánh nhau với ta, ngươi còn niệm chú bảo
vệ chúng. Ngươi đã sắp đi rồi thì tại sao còn phải sợ chúng sẽ bị hỏng? Còn bức
thư của A Đăng, ta nhìn thấy một bức thư có tên của con bé. Ngươi nghĩ kỹ thật
chưa?"
Thích Phong Tảo dừng bước. Hắn hơi quay người nhìn về phía
Tức Hi.
Trước khi hắn mở miệng, một giọng nói quen thuộc đã phá vỡ
sự tĩnh lặng.
"Tiểu Thích."
Thích Phong Tảo ngây người. Hắn quay người lại thì nhìn thấy
Bách Thanh đang đứng trên nền tuyết sau lưng hắn.
Trong trời đất bao la, dưới ánh sáng rực rỡ, Bách Thanh mặc
thường phục màu xanh da trời nhạt, dùng bạch ngọc quan búi tóc lên, trông vừa
nho nhã vừa gọn gàng. Bách Thanh không hề già đi. Đã mười mấy năm qua đi mà hắn
vẫn y như năm đó, y như cái lúc hắn đứng trên con phố đang đổ tuyết lớn ở Dương
Châu rồi đưa tay về phía Thích Phong Tảo.
Ánh mắt Bách Thanh loé sáng, vừa đau khổ vừa k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.