◎ Bị phát hiện rồi.◎
Sau khi Lâm Thanh Hứa trở về phòng, nhớ đến thái độ có
hơi thất lễ vừa rồi của mình thì yên lặng cười khổ.
Anh không ngờ đến, chính mình sẽ có một ngày trở thành
người bị dục vọng chi phối không khống chế được bản thân.
Từ khi còn nhỏ, anh đã biết rằng, thứ anh muốn căn bản sẽ
không thực hiện được, Lâm Hạc Chi càng không cho phép anh có bất kỳ sở thích
gì, có rồi thì phải xoá bỏ đi.
Anh nhớ rằng khi còn nhỏ, trong hang chó đã từng xuất
hiện một chú chó nhỏ, trong lúc anh bị Lâm Hạc Chi bỏ lại ở đằng sau sân để tập
đi tập lại những động tác nhàm chán thì chú chó nhỏ đó liền xông ra, vẫy chiếc
đuôi chạy xung quanh chân anh, khẽ cắn nhẹ vào ống quần dài, tiếng kêu êm dịu,
đôi mắt to tròn, trong suốt lại có vài phần hiếu kì, sạch sẽ không vương chút
tạp chất nào.
Anh cẩn thận giơ tay lên, xoa đầu chú chó nhỏ, bộ lông
thật mềm, cho dù anh sờ vào bất kỳ chỗ nào chiếc đuôi cũng sẽ động đậy.
Lâm Thanh Hứa chầm chậm đi vào phòng bếp lấy ra một cây
xúc xích cho chú chó nhỏ, lại cầm đồ để che lại hang chó trước mặt, không thể
để Lâm Hạc Chi phát hiện được.
Sau đó, mỗi lần anh ra đằng sau sân để luyện tập, chú chó
nhỏ đó đều sẽ ló đầu ra từ góc nhỏ, đôi tai lông xù cứ vểnh lên, cẩn thận đi
bên cạnh anh.
Anh tuổi còn trẻ lần đầu tiên thử nếm được mùi vị được ở
cạnh bên, lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc.
Xem đi, tôi không hề cô độc.
Xem đi, tôi cũng được yêu thích.
Nhưng ngày vui không dài.
Một ngày nọ, khó khăn lắm Lâm Hạc Chi mới ngồi ăn cùng
bàn với anh. Trên bàn đặt một đĩa thịt, khi Lâm Thanh Hứa gắp một miếng đưa vào
miệng, cảm thấy miếng thịt này có mùi vị không giống thịt bình thường, dù sao
vẫn là một đứa trẻ, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ đối với Lâm Hạc
Chi, anh hỏi ngay trên bàn.
“Đây là thịt gì, sao ăn lại khác với trước kia thế ạ?”
Lâm Hạc Chi chậm rãi ăn cơm, giơ đũa lên gắp một miếng
thịt trong dĩa, cho vào miệng nhai kĩ rồi nhổ xương ra, không thèm đếm xỉa đến
đáp: “Thịt chó.”
“Ta thấy sau vườn có một con chó trong hang, thế là bảo
người giết nó đi. Mùi vị cũng không tệ nhỉ?”
Choang
Đôi tay non nớt của Lâm Thanh Hứa cầm bát không vững được
nữa, chiếc bát cứ thế rơi xuống bàn, tay còn lại của anh cũng không cầm chắc
được đũa, lạch cạch, đôi đũa rơi xuống đất, trong ánh mắt anh mang theo sự bất
ngờ và không thể tin nổi.
Anh chạy ra khỏi bàn ăn. Chạy đến bên bồn nước, dùng tay
bóp lấy cổ, muốn nôn hết ra ngoài nhưng chẳng ăn thua gì, chỉ nôn ra được một
ít tạp chất.
Mà chú chó nhỏ, tất nhiên cũng không trở về được nữa.
Anh đi đến bên cạnh hang chó, trông thấy trong góc có một
vài vệt máu, khuôn mặt non nớt trắng trẻo nhăn lại, đôi mắt rực đỏ lên, cuối
cùng không kìm được mà nước mắt thi nhau rơi xuống.
Sau đó một tuần, anh không hề đi học, tự nhốt bản thân
một mình trong phòng, nghĩ đến miếng thịt chó ăn hôm đó anh liền muốn nôn ra,
nước mắt cứ tuôn trào mãi trong đêm, anh đang sợ hãi, chú chó nhỏ luôn đi vào
giấc mơ của anh, từ lúc bắt đầu vẫy đuôi, đến khi biến thành một đĩa thịt chó
sau đó, ánh mắt chú chó nhỏ vẫn n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.