[Hai người bày tỏ suy nghĩ một cách chân thành.]
Lâm Thanh Hứa cảm nhận được người trong lòng ngực mình
cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay đang ôm eo anh ra rồi chậm rãi quay
đầu lại đối diện với tầm mắt của Giang Cẩm Ý và Tô Mục An.
Gương mặt của cả hai người đều mang theo sự ngỡ ngàng,
thậm chí Giang Cẩm Ý còn nhíu mày nhìn cô.
Cứu mạng… ông trời ơi cứu mạng…
Nếu có thể, bây giờ cô chỉ muốn đào một cái lỗ trên mặt
đất rồi chui xuống trốn thôi.
Ai có thể cho cô biết, tại sao lại gặp ba mẹ trong tình
huống này được không.
Năm phút sau tại phòng khách.
Tô Ý và Lâm Thanh Hứa ngồi ở giữa sô pha, Giang Cẩm Ý và
Tô Mục An ngồi ở phía đối diện.
Không ai nói chuyện, tay Tô Ý ôm gối ở sofa, Lâm Thanh
Hứa nhìn thấy liền đưa tay sờ sờ đầu Tô Ý, ý bảo cô đừng khẩn trương.
Giang Cẩm Ý nhìn thoáng qua hai người bọn họ, bà ho một
tiếng.
Bây giờ chuyện của hai người chúng ta đã biết, cho nên
không thèm che dấu nữa sao?
"Sao các con không nói ngay từ lúc đầu?" Giang
Cẩm Y cố nén khóe miệng không thể khống chế được, cố gắng làm cho mình trông
nghiêm túc hơn.
"Con muốn nói ngay từ lúc đầu rồi nhưng lại không
tìm được cơ hội để nói ra." Lâm Thanh Hứa ngồi ngay ngắn, lễ phép trả lời,
đặt trách nhiệm lên người mình, sợ Tô Ý phải gánh trách nhiệm.
Giang Cẩm ý suy nghĩ một chút, thời điểm bà nhìn thấy Lâm
Thanh Hứa, nói chuyện mới được vài câu đã lôi kéo người ta đến nhà ăn cơm. Lúc
sau hai người không có cơ hội nói chuyện, đột nhiên nói cái này cũng rất kì
cục.
Giang Cẩm Ý gật đầu rồi nói: "Được rồi, vậy hai con
dự định khi nào sẽ quay lại trường học?"
"Thứ hai tuần sau bắt đầu học, cuối tuần bọn con sẽ
quay về." Cằm Tô Ý tựa lên gối, cô lí nhí đáp.
"Hôm nay là thứ năm, cũng sắp rồi." Giang Cẩm Ý
gật đầu, giống như có chút hài lòng.
"Cũng đến lúc phải đi rồi, nếu không mẹ và ba con sẽ
phải ăn cơm chó của hai đứa mất." Giang Cẩm Ý cầm lấy ly nước uống một
ngụm trà, trong mắt hiện lên ý cười nhạt: "Hai chúng ta già rồi, không
chịu được kích thích đâu."
Nói xong, Giang Cẩm Ý đặt ly nước xuống, không nói nhiều
lời, bà và Tô Mục An đi ra ngoài. Chỉ còn lại Tô Ý và Lâm Thanh Hứa ngơ ngác
ngồi trong phòng khách.
Tô Ý càng kinh ngạc hơn, cô nghĩ ít nhiều gì thì bà Giang
cũng sẽ hỏi một số chuyện, chẳng hạn như hai người đã đến bước nào rồi, chẳng
hạn như hoàn cảnh của gia đình anh, vân vân và mây mây.
Nhưng bà cái gì cũng không hỏi.
Giang Cẩm Ý chỉ là hỏi vì sao không nói ra, sau cũng
không hỏi gì nữa.
Lâm Thanh Hứa cũng đang ở trong trạng thái hoang mang.
Anh cứ nghĩ rằng, Giang Cẩm Ý và Tô Mục An sẽ đứng trên
góc độ của ba mẹ mà tiến hành tra hỏi anh nhiều vấn đề, nhưng không có gì cả.
Sóng yên biển lặng.
Lúc Giang Cẩm Ý và Tô Mục An xuống cầu thang, cuối cùng
khóe miệng bị kìm nén của hai người họ cũng có thể nhếch lên được rồi, giọng
nói của hai người cũng nhẹ nhàng đi một chút.
"Ánh mắt của con gái em vẫn rất tốt." Giang Cẩm
Ý hồi tưởng lại Lâm Thanh Hứa, trong mắt không giấu được sự hài lòng.
"Lúc trước khi Lâm Thanh Hứa còn học trung học, em
đã cảm thấy đứa bé này không tồi, độc lập và có trách nhiệm, tâm trạng ổn định,
cũn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.