“Không.” Bây giờ Quan Tố Thư chỉ
muốn ngủ, cô không còn sức lực, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Sau khi quay lại Mỹ, Tiết Thu Ninh
đã quen với việc nói tiếng Anh. Bà lấy hành lý của con gái mình từ cốp xe, sau
đó lại bảo con trai lấy một chiếc vali khác. Trong suốt quãng đường, Quan Tố
Thư không nói gì, cô cũng không quan tâm lắm. Thấy cô chưa thích ứng với việc
bôn ba dọc đường, bà ấy ôm lấy bả vai của con gái rồi dẫn cô lên lầu.
Sau khi đi thang máy đã lên đến tầng
trên, Tiết Thu Ninh vừa mở cửa vừa nói với họ về lịch trình của những ngày sắp
tới. Vừa mở cửa ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một tầng lầu bằng phẳng
rộng rãi, mang theo phong cách kiểu Mỹ, cứng nhắc và đơn giản.
Tiết Thu Ninh đưa dép cho họ.
Quan Trình Dục đẩy cái thùng đi tới
cửa rồi thay giày, sau đó hỏi Quan Tố Thư: “Còn nhớ phòng của mình không?” “
“Không nhớ.” Quan Tố Thư uể oải nói.
Nghe thấy giọng nói của cô vẫn cảm
thấy có gì đó không ổn, Quan Trình Dục cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô: “Sao anh
thấy sắc mặt của em tệ như vậy?”
Cho rằng cô bị say máy bay, Tiết Thu
Ninh vỗ vai cô nói: “Đi tắm đi, sau đó ngủ một giấc. Ngày mai đi kiểm tra nên
vì vậy mà hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt." "
“Dạ." Quan Tố Thư mệt mỏi đi
vào phòng.
Quan Trình Dục sợ cô tìm nhầm phòng,
kết quả lại nhìn thấy cô tự mình đi thằng vào phòng: "Con nhóc
này..."
“Khi nào con trở về đi làm?"
Tiết Thu Ninh vỗ một cái trên đầu con trai.
"Mẹ, mẹ đừng vỗ đầu con nữa
được không?" Quan Trình Dục bất đắc dĩ nói, sau đó lại nói: "Là ngày
mốt."
Tiết Thu Ninh gật đầu hỏi: "Lát
nữa ăn cái gì? Gọi đồ ăn nhà hàng sao?"
Quan Trình Dục cười nói: "Mẹ,
mẹ nấu đi."
"Ý kiến hay đấy." Tiết
Thu Ninh đi đến phòng con gái và nói: "Con xem gần đây có nhà hàng nào
muốn ăn không, nếu chọn được thì nói cho mẹ biết, mẹ đi gặp em gái con."
Tiết Thu Ninh mở cửa phòng con gái,
bà nhìn quanh một lúc không thấy con gái đâu, không ngờ lại thấy cửa phòng tắm
đóng lại.
Căn phòng này vốn là do một nhà
thiết kế nổi tiếng trang trí. Toàn bộ căn phòng đều là tông màu trắng xanh, có
một chiếc ghế sofa màu xanh kem, một tấm thảm nhung màu trắng, một chiếc giường
công chúa mềm mại, chất đầy búp bê.
Bà đi đến gõ cửa, gọi: “Tiểu Thư?”
“Dạ.”
“Con không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ.” Giọng nói nhẹ
nhàng của cô gái vang lên từ bên trong.
Tiết Thu Ninh nhẹ nhàng nói:
"Sữa tắm và dầu gội đầu ở bên cạnh bồn tắm, thứ mà trước kia con thích.
Trong tủ có khăn mặt và áo choàng tắm, con xem chúng có vừa không."
“Đều vừa ạ.”
“Cần cái gì thì nói với mẹ.”
“Dạ.”
Lúc này, Tiết Thu Ninh cũng không
còn gì để nói, bà kéo vali của Quan Tố Thư vào, ngồi xổm dưới đất sắp xếp hành
lý của cô một chút, treo quần áo vào tủ, lại rót cho cô một cốc nước đặt trên
bàn cạnh giường. Sau khi làm xong những thứ này, bà nói với những người bên
trong là mình đi ra ngoài rồi rời đi.
Trong phòng tắm, Quan Tố Thư chưa đổ
nước vào bồn tắm, cô đứng bên bồn, không kìm được muốn nôn.
Có lẽ là bởi vì bay gần một ngày, cả
ngày hôm nay Quan Tố Thư rất không khỏe. Tắm rửa xong, cô nằm trên giường lau
khô tóc, đè vị trí lồng ngực.
Suốt cả quãng đường cô đều buồn ngủ,
nhưng khi nằm xuống thì lại cảm thấy có sức sống.
Quan Tố Thư nhìn quanh phòng thì
thấy được một vài khung ảnh trên khung cửa sổ, bên ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.