Hôm đó trời vừa mưa nên không khí không
quá nóng.
Nhưng mùa hè ở phía nam ẩm ướt hơn so
với Bắc Thành, Sở Thành tuyệt đối ở phía nam. Con đường từ Giang Thành đến Sở
Thành, cây cối ven đường xanh tươi đến mức có thể nhỏ nước.
Yến Tư Thời đã ngủ cả đường. Nhưng cả
đoạn đường đôi khi anh ấy giả vờ ngủ, đôi khi anh ấy ngủ thật sự.
Người đón anh ở sân bay là cấp dưới của
Hoắc Tế Trung tên là La Vệ Quốc, ông là người chu đáo và cẩn thận, nhưng khuyết
điểm của ông là quá nhiệt tình và xu nịnh.
Yến Tư Thời không thích và không giỏi
đối phó với những người như vậy.
Xe chạy đến Sở Thành, đi ngang khu
công nghiệp ở ngoại thành. La Vệ Quốc vào nhà máy để làm một số việc lặt vặt.
Khi đi ra ông gặp một người đang đợi xe buýt, người này hình như là con gái của
người thân hay bạn bè của ông.
La Vệ Quốc muốn cho cho cô bé đi nhờ
xe. Ông đã hỏi ý kiến của anh.
Nói thật, anh là người không sợ phiền
toái, nhưng có đôi khi sợ phiền phức quá lớn. Những chuyện không cần thiết anh
đều không nói. Không nhất thiết phải cho người khác đi nhờ nhưng chuyện đó cũng
không quan trọng đến mức anh phải đưa ra ý kiến của mình, nên anh chỉ “hừm” một
tiếng nhàn nhạt.
Khi cô gái lên xe, cô ấy cảm thấy hơi
khó xử.
Anh có thể cảm giác được cô đang âm
thầm quan sát anh nhưng ánh mắt đó không có ý dò xét, chỉ là một loại tò mò.
Anh cứ nghĩ nếu có sự xuất hiện của
người thứ ba, La Vệ Quốc sẽ kiềm chế được sự nhiệt tình quá mức của mình, nhưng
có lẽ vì anh đã ngủ cả đoạn đường và chỉ "tỉnh dậy" vào lúc này, điều
đó khiến La Vệ Quốc cảm thấy rằng ông ấy phải nắm bắt cơ hội để thể hiện lòng
trung thành của mình.
Anh rất khó chịu, nhưng vì lợi ích của
ông ngoại, anh không thể từ chối bằng những lời dứt khoát. Anh chỉ muốn tiếp tục
nghe nhạc, nhưng nhớ tai nghe của anh ấy đã hết pin từ lâu.
Lúc này, anh nhìn thấy tai nghe trên
tay cô gái.
Ban đầu nghĩ rằng cô gái sẽ từ chối bởi
họ chỉ tình cờ gặp nhau.
Nhưng cô sẵn sàng cho anh mượn.
Trên đường vào thành, Yến Tư Thời
không ngủ mà chỉ nhắm mắt và lắng nghe bài hát. Có rất nhiều bài hát tiếng Nhật
trong playlist của cô gái, có thể đó là bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt
hình hoặc phim truyền hình nào đó.
Đôi khi anh khẽ mở mắt ra sẽ thấy cô
dán chặt vào màn hình điện thoại với vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Anh không biết
tại sao, cũng không hỏi nhiều.
Cô gái xuống xe trước, anh trả chiếc
tai nghe và nói lời cảm ơn.
Cô gái liếc nhìn anh trước khi xuống
xe, ánh mắt như có điều gì muốn nói. Nhưng cô không nói gì, cô ấy chỉ cảm ơn La
Vệ Quốc.
Cái nhìn cuối cùng này khiến anh nhìn
rõ đôi mắt của cô.
Đôi mắt đẹp trong veo tự nhiên khiến
người ta liên tưởng đến những quân cờ vây đen trắng ngâm trong làn nước trong vắt
đặt trong chậu sứ trắng.
[02]
Tình tiết nhỏ này trong xe không khiến
Yến Tư Thời để tâm.
Quá nhiều thứ khiến anh kiệt sức, đặc
biệt là Hoắc Thanh Nghi.
Yến gia giữ bí mật về tình hình của
Hoắc Thanh Nghi. Nhưng trên thực tế, ông bà của anh cũng vậy. Đối với thế giới
bên ngoài, họ chỉ nói rằng Hoắc Thanh Nghi bị bệnh. Lý do của họ là các thành
phố nhỏ ít chấp nhận bệnh tâm thần, nếu mọi người biết Hoắc Thanh Nghi bị
"điên" thì việc học và cuộc sống của Tiểu Yến cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ý tốt của ông ngoại khiến Yến Tư Thời
không có nhiều cơ hội để nói, để cho anh nhận được một nền giáo dục tốt hơn,
ông ngoại đã bắt đầu trong việc đầu tư thành lập một lớp học quốc tế tại trường
trung học Minh trung, trường tốt nhất ở Sở Thành. Phải mất rất nhiều công sức để
mời được những người giáo viên giỏi từ Giang Thành hoặc các thành phố lớn khác
về.
Ông ngoại thường nói với anh ấy: Tiểu
Yến, ông có lỗi với cháu khi để cháu trở lại nơi nhỏ bé như này.
Yến Tư Thời không cảm thấy khổ, chỉ
có cảm giác bất lực. Dù có phải là học sinh lớp quốc tế hay không, anh vẫn có
thể nộp đơn vào trường mà anh muốn vào. Nhưng đối với Hoắc Thanh Nghi, cho dù
anh ấy thông minh đến đâu, anh cũng không thể làm bất cứ điều gì.
Không có nhiều người trong lớp quốc tế,
anh biết một cô gái tên Đào Thi Duyệt. Ông ngoại vẫn luôn hi vọng anh cùng Đào
Thi Duyệt có thể chơi cùng nhau, sợ anh không quen nơi ở mới sẽ cảm thấy cô
đơn.
Anh thực sự không có nhiều bạn ở Minh
trung, nhưng anh không cảm thấy cô đơn. Anh thường có cảm giác mình đang sống
trên đời, không thuộc về Minh trung, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, đương nhiên,
anh cũng không thuộc về Bắc Thành.
Có vẻ như từ khi Hoắc Thanh Nghi ngã
bệnh, anh đã không còn cảm giác thân thuộc với bất kì nơi nào.
Cho dù không muốn công khai ra bên
ngoài nhưng nguồn gốc của lai lịch quốc tế ai cũng đoán ra là Hoắc gia đứng
sau. Tin đồn lan nhanh như cháy rừng.
Nhiều người coi anh là một người đặc
biệt, có người cho rằng anh phải cao lãnh
và khó gần, có người luôn tiếp cận anh với mục đích nào đó như do thám,
khoe mẽ, v.v.
Vậy nên, Yến Tư Thời không chủ động
làm quen với mọi người.
Vương Sâm là một ngoại lệ trong số những
người này. Vương Sâm ngồi ở hàng ghế đầu với anh, vì cậu ấy giỏi tiếng Anh nên
anh tự nhiên xin lời khuyên của cậu, dần dần trở thành bạn với cậu.
Vương Sâm- người này luôn đắm chìm
trong thế giới đơn giản của mình, nhiều người nói rằng cậu ấy có EQ thấp nhưng
cậu ấy không quan tâm, luôn làm theo cách của mình.
Nếu có một người khiến anh hòa đồng
mà không phải chịu bất kỳ gánh nặng tinh thần nào, thì đó là "cô gái
đó".
Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã biết “cô
gái đó” tên là Hạ Ly.
Hôm đó đến nhà sách mua sách.
Văn Tiểu Bạch đôi khi vô tâm hay nói
cách khác, anh ấy sẽ coi một số quan tâm có thiện chí là vô tâm. Cuối tuần, Văn
Sơ Bạch nhất định đòi hắn chơi game online cùng nhau, trong lúc chơi game nhân
tiện mở mic, hai người nói chuyện phiếm với nhau. Văn Sơ Bạch vòng vo hỏi hắn dạo
này thế nào, anh nói không sao cả. Buôn chuyện, Văn Sơ Bạch đề cập đến những bộ
phim và cuốn sách mà anh ấy đã xem gần đây, cho rằng đọc truyện tranh rất tốt
cho sức khỏe và sẽ rất thú vị, anh đã gọi trùng sư và bảo anh nhìn nó.
Trong thời gian đó, tình trạng của Hoắc
Thanh Nghi tiếp tục xấu đi, thậm chí bà ấy còn bắt đầu nhầm anh với Yến Tuy
Chương. Bà ấy mất khả năng nhận biết, cho dù anh có cố gắng giải thích cho bà ấy
biết anh là ai, bà ấy vẫn từ chối cách tiếp cận của anh và chỉ mong anh đi khuất
mắt bà ấy.
Ông ngoại nhờ người dọn dẹp một nơi ở
khác, Yến Tư Thời tạm thời chuyển đến
đó.
Thứ bảy anh đến chỗ ông ngoại, lúc đó
Hoắc Thanh Nghi đang ngủ, nghe nói tâm trạng của bà đã ổn định hơn nhiều nên
không ở đợi bà tỉnh lại, anh lo bộ dạng của mình sẽ chọc tức bà.
Không còn nơi nào để đi, anh nghĩ đến
đề nghị của Văn Sơ Bạch. Ông ngoại nói có một hiệu sách trên đường Dương Phong,
do tư nhân điều hành nên có nhiều thứ khác hơn Hiệu sách Tân Hoa.
Khi đến đó, anh ấy thấy rằng chỉ có một
số cuốn sách bán chạy nhất và tạp chí truyện tranh như manga, nhưng không có cuốn
sách nào anh muốn.
Sau khi lang thang trong cửa hàng được
nửa vòng, Yến Tư Thời đã gặp một người mà anh không ngờ tới.
Vốn là người có trí nhớ tốt nên nhìn
thêm vài cái, anh đã nhận ra đó chính là cô gái lần trước cho anh mượn tai
nghe. Chỉ là không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, người tình cờ gặp có thể
gặp lại.
Anh tháo tai nghe để chào, cô gái rõ
ràng cũng rất ngạc nhiên. Sau khi trò chuyện, anh mới biết cô ấy cũng học ở
Minh trung, tên là Hạ Ly. Cái tên rất mát mẻ, anh gần như có thể tưởng tượng ra
cảnh dòng sông lấp lánh và trong vắt vào đầu mùa hè.
Anh không muốn đến nhưng không được
nên ngập ngừng hỏi cô xem còn hiệu sách nào bán truyện tranh không, anh nhớ
playlist của cô có nhiều bài hát chủ đề trong phim hoạt hình và phim truyền
hình Nhật Bản, có lẽ cô sẽ biết.
Quả nhiên.
Hiệu sách mang tên "Thượng
Trí" thực sự rất nhỏ, trong ánh hoàng hôn mỏng manh đó, nó giống như một
góc bị thế giới lãng quên.
Anh tùy ý ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.