Trước khi Hạ Ly và Yến Tư Thời rời Bắc
Thành, họ đã đến chỗ của ông Yến để ăn trưa.
So với tưởng tượng của Hạ Ly, khu vực
sinh hoạt của ông nội Yến nhỏ hơn nhiều, và phong cách trang trí rất đơn giản
và trang nhã, không xa hoa.
Chỉ trong tủ sách trong thư phòng, có
vô số huy chương và bằng khen, khiến mọi người cảm thấy kính trọng.
Ông nội Yến cười nói, bất kỳ huy
chương hoặc huy hiệu nào cô muốn xem, cô có thể lấy nó chơi.
Hạ Ly cười hỏi: "Huy chương có
thể tùy tiện nghịch ạ?"
Ông nội Yến cười nói: "Không sao
cả. Khi còn nhỏ, Tư Thời đã nghịch với nó. Khi đó, nó còn nói rằng khi lớn lên,
nó sẽ giành được nhiều huy chương hơn ông."
“Đi đường nào cũng được, không phải
bây giờ cũng là cống hiến cho xã hội sao.” Yến lão gia cười cười, để bọn họ đi
tới nhà ăn.
Trước khi đến đây, Yến Tư Thời đã đặc
biệt dặn dò ông đừng quá khoa trương, nhưng ông Yến vẫn sai người chuẩn bị một
bàn lớn nhiều món ăn.
"Có món là món Tiểu Yến thích ăn
từ nhỏ, có món là đặc sản của Sở Thành, nấu có thể không đúng, không biết con
có quen không."
“Uống rượu?” Nhìn Tiểu Yến, ông nội
cười hỏi.
Yến Tư Thời thản nhiên nói: "Ăn
xong cháu phải ra sân bay, hôm nay không uống rượu được."
Ông nội Yến đặt lại chai rượu mà ông
lấy từ tủ gỗ trang trọng, cười nói: "Vậy thì thay rượu bằng trà."
Trong bữa ăn, ông nội Yến rất tự
nhiên hỏi họ về cuộc sống ở Tân Thành, liệu họ có quen với nó không, công việc
của họ có suôn sẻ không, v.v.
Hạ Ly phát hiện ra rằng bất kể họ nói
gì, ông Yến đều nghe một cách thích thú. Từ triển vọng ngành cho đến chế độ ăn
uống hàng ngày.
Ông nội Yến nói: "Vậy là tốt rồi.
Khí nóng ở phương nam khác với bốn mùa ở phương bắc."
Hạ Ly cười nói: "Cho nên bọn
cháu mới trở về để ngắm tuyết rơi."
Ông nội Yến cười nói: "Vậy thì
ông đang mong đợi một vài trận tuyết rơi nữa."
Người Sở Thành thích ăn củ sen, trên
bàn có một nồi canh sườn heo củ sen, mùi vị rất ngon. Thấy Hạ Ly uống hết một
bát, ông Yến đặc biệt nhờ dì đến nấu thêm một bát.
Hạ Ly uống canh, hỏi ông nội Yến một
câu hỏi đã cô muốn hỏi từ lâu: "Tại sao những người lớn tuổi như ông lúc
nhỏ đều gọi Tư Thời? Ông không gọi biệt danh của anh ấy sao ạ?"
Ông nội Yến cười và nói: "Cái
này cháu phải hỏi Tư Thời. Khi còn nhỏ ông đã gọi nó bằng nhiều biệt danh khác
nhau, nhưng nó không chịu đáp lại, gọi nó là Tư Thời thì nó mới đáp lại."
"Đó là cách mẹ anh gọi anh sau
khi anh lớn lên."
Khi nói về lúc Yến Tư Thời còn là một
đứa trẻ, ông nội Yến dường như đã mở may nói chuyện, đối với những điều nhỏ nhặt
đó, chẳng hạn như năm và tháng nào, khi Yến Tư Thời chơi trò chơi suy luận trên
bàn cát với những đứa trẻ khác, anh có thể dễ dàng nắm bắt được hay được điểm
cao của đối thủ của anh thuộc như lòng bàn tay: "Tiểu Yến rất thông minh
và có tài thao lược tuyệt vời. Nếu không phải thằng bé không có hứng thú, ông
thực sự nghĩ đến việc gửi thằng bé đến quân đội để huấn luyện."
Khi Hạ Ly nhìn Yến Tư Thời, cô ấy đã
cố gắng hết sức để tượng tượng bộ quân phục trên người anh ấy.
Yến Tư Thời thỉnh thoảng liếc nhìn
cô, nửa cười mà không phải cười, như thể đang nói, anh biết em đang nghĩ gì.
Sau bữa tối, ông nội Yến bảo họ ngồi
thêm một lúc nữa, cho đến khi phải ra sân bay, ông nội Yến cuối cùng cũng miễn
cưỡng tiễn họ.
Khi đến cửa, ông Yến đã sắp xếp một
chiếc xe hơi để đưa họ đến sân bay.
Người tài xế đi tới mở cửa xe, Hạ Ly
và Yến Tư Thời đứng bên cạnh xe, nói lời tạm biệt với ông Yến.
Ông nội Yến cười hỏi: "Tết
Nguyên Đán con có về Bắc Thành không?"
“Được rồi, ông nội và bà nội của Tiểu
Yến đều ở đây, như vậy Tết Nguyên Đán sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Khi Hạ Ly nhìn Yến Tư Thời, cô ấy
không biết nên nói gì.
Mong muốn được gần gũi với con cháu
không thành lời của ông lão khiến Hạ Ly cảm thấy hơi buồn.
Trong suốt bữa tối ngày hôm nay, ông
nội Yến không đề cập đến tình hình gần đây của cha Yến Tư Thời, có lẽ là vì ông
sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu ông và bầu không khí của bữa ăn.
Im lặng một lúc, Yến Tư Thời nói:
"Nếu Nguyên Đán có thời gian, chúng cháu sẽ đến ăn tối."
Không phải giọng điệu quá nhiệt tình,
cũng không phải là đảm bảo chính xác, nhưng ông nội Yến vui mừng khôn xiết, cười
nói: “Vậy thì ông sẽ đợi các cháu.”
Đưa hai người lên xe, trước khi đóng
cửa, ông nội Yến nói đầy ẩn ý: "Cứ sống thật tốt đi, những chuyện khác đừng
lo lắng, ông nội sẽ ủng hộ hai đứa."
Xe đã đi một đoạn đường, Hạ Ly quay đầu
nhìn lại, bóng dáng hơi khom khom của ông nội Yến vẫn đứng ở cửa, nhìn về phía
xa.
Sinh nhật của Hạ Ly vào năm 2019 được
tổ chức tại Singapore với Yến Tư Thời. Cùng với họ là Lâm Thanh Hiểu và Nhiếp Sở
Hàng.
Nhiếp Sở Hàng đã tốt nghiệp chương
trình thạc sĩ và sắp gia nhập một doanh nghiệp nhà nước để tham gia nghiên cứu
liên quan đến năng lượng hạt nhân. Trong tương lai có rất ít cơ hội ra nước
ngoài, chuyến đi này có thể coi như một chuyến đi tốt nghiệp cho Lâm Thanh Hiểu
và anh ta.
Bốn người họ thăm quan Công viên Sư tử
biển, Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia và các danh lam thắng cảnh khác trong thành
phố sau đó đi thuyền đến Sentosa vào ngày sinh nhật của Hạ Ly.
Thời tiết tuyệt vời, bầu trời và đại
dương ở vùng nhiệt đới có một màu xanh tươi như vừa được bóc ra.
Đầu tiên chơi Universal Studios sau
đó đến S.E.A Aquarium*. *Thủy cung. Bước vào cửa qua một đường hầm dưới
nước trong suốt và trong xanh, bạn có thể nhìn xuyên qua lớp kính là tàn tích của
một con tàu đắm khổng lồ dưới nước.
Khi Hạ Ly nhìn lên, Yến Tư Thời đưa
tay ra và nắm lấy ngón tay cô.
Cô quay đầu lại nhìn, ánh sáng lấp
lánh màu xanh rơi xuố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.