Để
tránh đánh thức Từ Ninh, lúc Hạ Ly vào cửa động tác rất nhẹ nhàng.
Cô
tắm nước nóng và nằm xuống giường, cả người có một cảm giác buồn ngủ như thể đã
thức cả đêm.
Nhưng
không thể ngủ được, thức đến tận giờ làm việc như thường lệ mới rời giường, lúc
rửa mặt nhìn mình trong gương, gương mặt đờ đẫn, thiếu sức sống.
Nặng
trĩu cả buổi sáng, trong suốt cuộc họp suy nghĩ của cô cũng chậm hơn một nhịp
so với bình thường, khiến cô cảm thấy mình giống như một cái xác chết.
Lúc
đó Hạ Ly đang chuẩn bị đứng dậy rót nước, có một đồng nghiệp gọi cô lại, theo
tiếng vọng nhìn sang, lại thấy Lâm Trì Vũ từ bộ phận thiết kế đứng bên cạnh đồng
nghiệp kia.
Lâm
Trì Vũ vẫy tay với cô, đi tới.
Hạ
Ly cười chào hỏi, vẫn gọi anh ta là: “Zack lão sư.”
Lâm
Trì Vũ thấy cách xưng hô này không được tự nhiên, một lần nữa nhấn mạnh có thể
trực tiếp gọi anh ta là “Tiểu Lâm”.
“Nghe
nói hôm qua là sinh nhật cô, nhưng hình như cô không ở công ty cả ngày.”
“Hôm
qua đến trường tuyển sinh.”
“Trách
không được.” Lâm Trì Vũ đưa túi quà trong tay cho cô: “Tôi đã chuẩn bị chút quà
sinh nhật cho cô, sinh nhật vui vẻ.”
Hạ
Ly cười nói “Cảm ơn”, liếc mắt nhìn vào trong túi: “Không phải là thứ gì quá
quý giá đấy chứ?”
“Không.
Một bộ huy hiệu do chính tôi thiết kế, đồ chơi ấy mà.”
Lâm
Trì Vũ trước sau vẫn hơi bối rối: “Vậy, vậy tôi về bộ phận trước đây.”
Sau
khi Lâm Trì Vũ rời đi, Hạ Ly mở quà.
Một
bộ sáu huy hiệu, chủ đề sở thú, mỗi con vật đều rất dễ thương.
Công
nghệ tráng men sơn mài, rất tinh xảo.
Nhưng
cô dường như không biết nên sử dụng chúng làm gì, sau khi thưởng thức một lúc,
cô tùy tiện cất vào ngăn bàn máy tính.
Hôm
nay Hạ Ly không tăng ca, đến giờ liền đi.
Về
đến nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên bàn có một bó hoa hồng trắng, nó
tồn tại thật lặng lẽ và đẹp đẽ, như thể bởi vì nhìn thấy nó mà sinh ra vài phần
thương cảm, là sự bất công đối với nó.
Hạ
Ly rất khó nói cảm xúc của mình là gì, ngồi ở đó ngơ ngác ngắm nó trong chốc
lát, lấy điện thoại chụp ảnh, xong rồi mới đứng dậy đi tắm rửa.
Trở
lại phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy món quà Yến Tư Thời tặng lúc
sáng tiện tay đặt ở trên bàn trang điểm.
Do
dự một lúc lâu, cô vẫn mở nó ra. Mở ra rất nhanh, giống như là cố ý chống đối cảm
xúc trân quý trong tiềm thức.
Có
hai thứ trong đó.
Một
sợi dây chuyền, hình con cá màu bạch kim, đơn giản tao nhã, trên mắt cá khảm một
viên đá quý màu xanh lam, dưới ánh đèn khúc xạ ánh sáng giống như khoảnh khắc
cá nhảy lên từ đáy biển, vảy phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Còn
lại là một bức tranh sơn dầu cỡ nhỏ 30 x 20 cm.
Toàn
bộ bức tranh màu xanh đậm, điểm xuyết vài nét màu trắng, là biển đêm yên tĩnh gợn
sóng.
Góc
trên cùng có hai dòng chữ được viết bằng cọ nét mảnh:
Hạ
Ly nhìn chằm chằm vào chữ “Y” một lúc lâu, cho đến khi mặt biển trong bức tranh
xuất hiện một tầng sương mù.
Sau
đó cũng không phải là không gặp lại Yến Tư Thời, dù sao một lần ở công viên.
Một
lần là lúc cô đang nói chuyện điện thoại ở quán cà phê Trung Đình, xa xa nhìn
thấy Yến Tư Thời đi về hướng tòa nhà công ty bọn họ.
Anh
mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cũng nhìn thấy cô, liếc mắt một cái, khẽ gật đầu
chào hỏi, giống như trong sắc trời xám xịt, giống như chim chiền chiện lông trắng
lướt qua trên bầu trời xanh xám, chỉ thoáng qua nhưng không thể quên, mờ mịt mà
không thể chạm tới.
Một
lần là cô và Lâm Trì Vũ bàn bạc về truyền thông hình ảnh của dự án mới tại Starbucks,
Yến Tư Thời tới mua cà phê.
Khi
cô nhận ra, anh đang đứng trong khu vực ăn uống và nhìn cô.
Không
biết anh đã nhìn bao lâu, nhưng khi cô nhìn sang, anh cũng chỉ gật đầu, rồi
quay đầu đi.
Sau
khi lấy xong cà phê, anh đẩy cửa ra, một luồng khí nóng ập vào rồi tiêu tan
trong giây lát.
Một
lần khác, là ở cổng công viên. Cô tăng ca xong, đứng ở cửa bắt taxi, liền nhìn
thấy Yến Tư Thời cầm một chai trà, đi từ hướng cửa hàng tiện lợi ra.
Anh
đang gọi điện thoại và nói tiếng Anh. Người ở đầu dây bên kia có lẽ là đồng
nghiệp h ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.