Giờ
phút này Hạ Ly tràn ngập tò mò, thậm chí
rất muốn hỏi Yến Tư Thời, nếu cô đề nghị muốn đi tản bộ trên mặt trăng, có phải
anh cũng sẽ không chút do dự nói “Được” hay không.
Yến
Tư Thời hỏi: “Ngày mai vẫn phải đi làm như bình thường à? Có thể xin nghỉ
không?”
“Phải.
Số buổi được nghỉ phép hàng năm không nhiều lắm, không thể tùy tiện xin nghỉ được,
vả lại sáng mai có một cuộc họp rất quan trọng.”
Xe
đi được một lúc, các tòa nhà dọc theo con đường dần trở thành những tòa nhà mà
Hạ Ly đã quen thuộc.
Thật
vậy, sau khi rẽ vào ngã tư phía trước là đến con phố nơi cô sống.
Xe
dừng ở cửa tiểu khu, Yến Tư Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Hai mươi phút thay
quần áo, đã đủ chưa?”
Hạ
Ly không ngờ Yến Tư Thời lại đưa cô về nhà thay quần áo trước.
Cô
chớp mắt, cố tình nói: “Tôi muốn tắm, tẩy trang còn phải nghĩ xem nên thay bộ đồ
nào nữa. Cậu biết đấy, con gái tắm rửa thay quần áo rất lâu.”
Yến
Tư Thời hơi trầm ngâm, nhưng thay vì phản ứng như những gì cô muốn đợi, anh lại
trực tiếp kéo dài thời hạn lên gấp đôi: “Một giờ thì sao?”
Hạ
Ly cười cười, mở cửa xe: “Hai mươi phút, tôi sẽ xuống ngay.”
“Trước
khi ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, tôi lái xe đến.”
Hạ
Ly cầm lấy chiếc ô trong suốt mà cô dựng ở một bên, mới mua vào buổi trưa trong
cửa hàng tiện lợi.
Sau
khi mở cửa, Từ Ninh đang ngồi trên sô pha đánh máy ngẩng đầu nhìn cô: “Sao cậu
về sớm vậy?”
“Thay
quần áo, còn phải ra ngoài…” Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, vì nhìn thấy
trên bàn ăn có đặt một bó hoa lớn.
Không
thấy một bông hồng nào có màu khác ngoài màu trắng, ngay cả giấy gói và ruy
băng cũng là một màu trắng tinh khiết.
Giống
như ánh trăng trắng trắng hoàn mỹ nhất trong một ngày tuyết rơi.
“Ninh
Ninh, cậu mua à?” Hạ Ly kinh ngạc.
“Sao
cậu không thử đếm xem có bao nhiêu bông? Một bó lớn như vậy thà mình đãi cậu ăn
một bữa thật ngon còn hơn—— Buổi chiều Yến Tư Thời có liên lạc với mình nhờ lấy
hộ, nói là hôm nay cậu bận rộn cả ngày, về nhà có thể nhìn thấy hoa tươi, hẳn
là sẽ rất vui vẻ…”
Từ
Ninh nói xong, như được truyền cảm hứng: “Mình có thể viết tình tiết này vào kịch
bản.”
Hạ
Ly vội vàng nói: “Không được viết! Mình đã đăng ký bản quyền!”
“......”
Hạ
Ly không có thời gian cảm khái quá nhiều, nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm nước
nóng.
Cô
không có nhiều quần áo, vì vậy hiếm khi phải vật lộn với việc phải mặc gì.
Chỉ
nhìn lướt qua tủ quần áo, liền chọn ra một chiếc váy liền thân.
Trân
châu trắng, phần thân váy may bằng chất liệu nhẹ nhàng, dây áo là một sợi dây
chuyền hạt tinh tế, cô sợ nó sẽ đứt, sau khi mua về còn cố ý mang đến tiệm may,
đổi sợi chỉ xâu chuỗi hạt thành sợi cước trong suốt, các đường may được sửa lại
chắc chắn hơn.
Chiếc
váy này bình thường đi làm không có cơ hội mặc, hôm nay là sinh nhật, rất hợp
hoàn cảnh.
Sau
khi mặc váy, Hạ Ly gửi tin nhắn cho Yến Tư Thời.
Dù
vẫn chưa tin có nơi có tuyết để ngắm vào mùa hè nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu:
Có cần mang theo quần áo mùa đông không? Yến Tư Thời trả lời là không cần.
Hai
mươi phút vẫn còn, Hạ Ly thay một cái túi xách nhỏ phù hợp với váy, lại trang
điểm qua, đổi màu son môi.
Trước
khi ra khỏi cửa, gửi tin nhắn wechat cho Yến Tư Thời.
Trời
đã ngớt mưa, nhưng Hạ Ly vẫn cầm ô vì sợ chiếc váy quý giá này sẽ bị ướt.
Đôi
giày cô đeo có đế khá thấp, khi đi cô phải hết sức cẩn thận để tránh những vũng
nước đọng trên đường.
Chiếc
xe đang chờ ở cửa.
Hạ
Ly lên xe, điều hòa tản ra làn gió khô ráo mang theo chút hương thơm, lúc này
cô rốt cuộc cũng có tâm trạng tổ chức sinh nhật.
Trước
khi Yến Tư Thời khởi động xe, anh đưa cho cô một cái túi giấy đặt trên cần số:
“Không có thời gian ăn tối, nếu cậu đói thì có thể ăn chút gì đó trước.”
Trong
túi giấy là một số món ăn nhẹ dễ ăn, chẳng hạn như bánh mì kẹp thịt xông khói,
bánh mì sandwich, vẫn còn nóng.
Đĩa,
còn có hai ly đồ uống nóng, một là cà phê và một là nước trái cây nóng.
“Cậu
vừa mua?” Hạ Ly hỏi.
“Ừm.”
Anh
thật sự không lãng phí một giây một phút nào.
Khi
đó Hạ Ly nói không đói, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô liền
thèm ăn trở lại, cho nên liền ăn một chiếc bánh sandwich và uống nước trái cây
nóng.
Khi
ăn rất cẩn thận để không để mảnh vụn rơi xuống xe.
Thỉnh
thoảng Yến Tư Thời lại quay đầu đánh giá cô.
Hiếm
khi thấy cô mặc một chiếc váy hơi sang trọng như vậy, tông màu trắng như ngọc
trai rất hợp với cô, như thoáng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp
không tỳ vết.
Sau
khi cô ăn xong, Yến Tư Thời nói: “Một lúc nữa mới đến nơi, có thể nghỉ ngơi một
chút.”
“Tôi
có thể nghe nhạc không?” Sau nhiều lần ngồi trên xe của Yến Tư Thời, Hạ Ly phát
hiện ra rằng anh dường như không có thói quen bật nhạc trong xe.
Yến
Tư Thời gật đầu, bảo cô tự kết nối Bluetooth.
“Không
phải cậu đang xem chỉ đường sao?”
Lúc
đó Yến Tư Thời cầm điện thoại di động, mở khóa đưa cho cô, bảo cô đăng nhập trực
tiếp vào tài khoản của mình trên ứng dụng âm nhạc.
Điện
thoại di động không có vỏ bảo vệ, cảm giác thân máy vốn rất mỏng, khiến cô thấy
hơi thiếu cảm giác an toàn khi cầm nó trên tay.
Hệ
thống tiếng Anh giống như hệ thống của cô.
Hình
nền điện thoại di động cũng là biển xanh thẳm, chỉ có một trang menu và tám thư
mục, trông vô cùng đơn giản.
Hạ
Ly mở thư mục có tên là “ENT” (entertainment).
Phần
mềm thường được sử dụng để nghe nhạc là Spotify.
Mà
Hạ Ly vẫn có thói quen dùng Dịch Vân, bởi vì việc nghe các bài hát có rất nhiều
sở thích khác nhau, hệ sinh thái các danh sách phát trên ứng dụng này phù hợp với
sở thích của cô hơn.
Yến
Tư Thời cũng tải App ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.