Bình nguyên mênh mông, mảnh vỡ kết giới
màu máu rơi xuống như hàng nghìn ngôi sao băng.
Nguyên Cảnh Thước nhảy qua một tảng đá
nhẵn thín nhuốm máu, trông thấy Tật Phong Mã phía trước vẫn đang lao vút như
thoi đưa, một bóng người bỗng đứng lên trên lưng ngựa, nàng đứng thẳng, tựa như
tiên hạc xinh đẹp ngạo nghễ, nàng mỉm cười, ra sức vẫy tay với chiếc thuyền.
Nguyên Cảnh Thước chưa từng thấy nàng
cười tươi như thế.
Hắn ta từng thấy nàng sầm mặt, thấy
nàng vừa mắng thầm vừa cõng hắn ta, thấy gò má nàng dính máu, ánh mắt nàng
trong trẻo và lạnh lùng, thấy nàng khoác áo choàng, híp mắt cười ở cuối núi
tuyết.
Nhưng hắn chưa bao giờ thấy nàng cười
vui vẻ và hạnh phúc như vậy.
“Huynh nỡ để tỷ ấy đi à.”
Giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh,
Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiên bên kia, ánh mắt lóe lên, gằn từng
chữ: “Hồi nãy huynh không nên đưa ngựa cho tỷ ấy, tỷ ấy thấy đám người đó, trái
tim cũng đi theo họ luôn rồi.”
Nguyên Cảnh Thước rời mắt, nhìn nàng ta
bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiền ngẫm.
Nguyên Cảnh Thước: “Nàng ấy nói sẽ đưa
ngươi đi.”
Trong mắt Tiểu Nguyệt xuất hiện vẻ khác
thường nhưng biến mất ngay, nàng ta mỉm cười ngây thơ: “Sao phải đi, ta không
muốn đi đâu hết, nhà của ta ở đây, ta muốn tới Kim Đô... Ta muốn ở bên Nguyên
đại ca.”
Nguyên Cảnh Thước nhếch môi, Tiểu
Nguyệt làm như không thấy vẻ chế giễu của hắn ta, vẫn mỉm cười ngọt ngào.
Nàng ta biết đi đâu được chứ? Nàng ta
đã sinh ra trong vũng bùn nhơ này rồi, sao thoát được đây?
Ngay cả mạng sống cũng không phải của
nàng ta, mọi chuyện trong quá khứ sẽ vĩnh viễn đeo bám nàng ta như dòi trong
xương, nàng ta không thoát được, cũng không có ai giúp được.
... Ngay cả cô ả kia cũng không giúp
được.
Tiểu Nguyệt nhìn cô nương đang đứng vẫy
tay bên kia, ánh mắt chậm rãi trở nên phức tạp, sau đó vẻ phức tạp đó lập tức
biến thành sự dữ tợn và không cam lòng, nàng ta cười vui vẻ với Nguyên Cảnh
Thước: “Tỷ ấy không đi được, tỷ ấy không đuổi kịp thuyền, tỷ ấy chỉ có thể ở
cùng chúng ta thôi.”
Nguyên Cảnh Thước nhìn thấy ác ý và sự
tham lam lóe lên trong mắt nàng ta.
Nếu không phải nàng ta cũng đã cứu hắn
khi Thành chủ Trường Phong thành đuổi giết, hắn còn nợ nàng ta nửa mối nhân
tình thì hắn đã thẳng tay giết nàng ta rồi... Đối với kiểu tai họa này, nên
giết trước khi nàng ta gây chuyện.
Nhưng Lâm Nhiên không nghĩ thế, nàng
không từ bỏ bất cứ khả năng nhỏ nhoi nào, sẵn lòng chìa tay ra trước khi xuất
hiện tội ác không thể tha thứ, cho dù ý tốt của nàng bị phụ bạc, nàng vẫn thản
nhiên, lần sau vẫn làm thế.
Đây chính là sự khác biệt giữa hắn ta
và nàng, có lẽ suốt đời này, hắn ta cũng không bao giờ dũng cảm và bao dung
được như nàng.
Nguyên Cảnh Thước mỉm cười, lạnh lùng
buông tay ra, Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn xoay người đáp xuống đất, trông thấy
Nguyên Cảnh Thước nhảy lên, lao vút về phía Tật Phong Mã trong không trung.
“Huynh đứng lại đó!” Tiểu Nguyệt lập
tức nhận ra hắn ta định làm gì, bỗng chạy về phía trước, trong giọng nói chứa
đựng sát khí khát máu: “Huynh không được... Huynh không được phép…” Không được
phép đưa nàng ta đi!
Cô ả đó phải ở lại!
... Cô ả đó hại nàng ta thành dáng vẻ
quái quỷ này, nàng ta không đi được, nàng cũng đừng hòng đi!
Nguyên Cảnh Thước ngó lơ, sau khi đến
gần Tật Phong Mã thì nhảy lên mình nó.
“Ngừng thuyền!”
Sở Như Dao chạy tới: “Sư huynh, đúng là
Lâm sư muội…”
“Ngừng thuyền!!”
Yến Lăng bỗng quay phắt lại, Sở Như Dao
nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn ta, vẫn chưa hiểu chuyện gì, cũng quay lại hô
lớn theo: “Ngừng thuyền! Vẫn còn người của kiếm các ở phía sau!”
Đại đệ tử kiếm các đã lên tiếng, đương
nhiên không có ai dám lười biếng, vội vàng báo cho người ở tầng dưới cùng của
thuyền ngừng thuyền lại, nhưng giọng nói hoảng hốt lại lập tức vang lên: “Không
ngừng được! Hồi nãy thuyền đã bị hỏng do va chạm, không ngừng được, chỉ có thể
chờ linh thạch đã bỏ vào trước đó tiêu hao hết thì mới ngừng được thôi.”
Để phá vỡ kết giới, họ đã chọn cách
được ăn cả ngã về không, bỏ hết linh thạch vào, bao giờ mới tiêu hao hết chứ?!
Chiếc thuyền có Cung trưởng lão phía
trước đã hoàn toàn biến mất trong khe nứt không gian, Yến Lăng nhìn khe nứt màu
đen như miệng của cự thú hồng hoang đang tới gần, quay người nhìn Tật Phong Mã
và Lâm Nhiên đang tụt lại dần dù vẫn đang chạy rất nhanh.
Nàng không đuổi kịp.
Chậm quá, nàng không đuổi kịp.
Nhưng đã mười ba năm rồi.
Chẳng lẽ phải chờ thêm mười ba năm nữa,
chẳng lẽ hắn phải trơ mắt nhìn nàng không đuổi kịp ư?!
Mắt Yến Lăng bỗng đỏ ngầu, bám vào mép
thuyền, định nhảy xuống, người xung quanh kinh hãi, đầu Sở Như Dao ù đi, không
nghĩ ngợi gì, lập tức giữ hắn ta lại, không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
“Không được đâu sư huynh, không được! Huynh sẽ chết đấy! Huynh sẽ bị cuốn vào
đáy thuyền rồi bị nghiền nát!”
Mắt Yến Lăng rất đỏ, lần đầu tiên hắn
ta quát muội muội mà mình luôn thương yêu suốt bao năm: “Buông tay ra!”
Sở Như Dao gào khóc: “Không buông! Ta
mong Lâm sư muội quay về, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn huynh đi chết được!”
Lâm Nhiên vẫn đang vui vẻ vẫy tay, bỗng
thấy chiếc thuyền ở xa nhốn nháo, nàng thấy Yến Lăng định nhảy khỏi thuyền, nét
mặt lập tức cứng đờ.
Sao có thể nhảy khỏi thuyền chứ, không
được nhảy, không được nhảy! Sẽ mất mạng mất!
Lâm Nhiên lập tức cuống lên, Tật Phong
Mã không thể chạy nhanh hơn, nàng chỉ có thể hô lớn: “Sư huynh, quay lại! Quay
lại!”
Giọng nàng vỡ vụn giữa gió lốc đang
điên cuồng gào thét, Lâm Nhiên thấy trên boong thuyền ngày càng nhốn nháo, sốt
ruột đến mức trán rịn mồ hôi.
Đúng lúc này, Tật Phong Mã hí lên, Lâm
Nhiên cảm thấy lưng căng lên, đã bị kéo ngồi xuống.
“Tốc độ nhanh như thế mà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.