《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Hội thảo là do từng người một trình bày và
giao lưu, trên bàn thống nhất đặt một chai nước, một cuốn sổ, một cây bút, góc
trên bên phải đặt một tấm biển đứng.
Ông Dư ngồi ở vị trí chủ vị, cùng hàng với
ông là viện trưởng của hai viện nghiên cứu khoa học thành phố khác.
Những phía người sau đều là những nhà
nghiên cứu cấp tiến sĩ có thành tích xuất sắc trong ngành, hoặc những nhà lãnh
đạo được đánh giá là nhân vật kiệt xuất.
Không khí nghiêm túc và trang trọng.
Trần Vụ ngồi trên chiếc ghế trống trong
góc lắng nghe, anh mở cuốn sách có dán tem hoạt động ra, cầm bút gel* viết lên
giấy.
*中性笔: Bút bi nước hay còn gọi là bút gel, tiếng Anh là
gel pen. Đây là một loại bút có cơ cấu viết giống bút bi. Có nghĩa là bút có đầu
bi. Khi viết đầu bi sẽ xoay liên tục và cuốn mực ra tạo thành nét viết. Bút gel
chỉ khác với bút bi ở mực. Mực của bút gel là loại mực loãng.*
Hình ảnh và văn bản trên màn hình lớn thay
đổi theo thời gian, các viện nghiên cứu khoa học lớn lần lượt lên sân khấu phát
biểu.
Thời gian cứ thế trôi qua từng đợt thuyết
trình. Phòng họp đầy tiếng ồn ào, Lưu Du, với tư cách là học trò của ông Dư và
là chủ nhiệm trẻ nhất của Viện khoa học Lâm nghiệp, luôn được chú ý, có rất nhiều
người trạc tuổi cô đến chào cô, lần này có thêm mục đích khác, hỏi thăm thanh
niên lạ mặt mà ông Dư dẫn tới.
“Không tiện tiết lộ.” Lưu Ngọc sửa sang
mái tóc dài của mình, dùng kẹp hổ phách rất rẻ tiền kẹp lại: “Sau này có thể là
viện chúng tôi sẽ công bố với bên ngoài.”
Để lại một câu nói đầy ẩn ý liền rời khỏi
chỗ ngồi.
Lưu Du đi đến góc tìm Trần Vụ: “Anh ghi
chép tất cả…”
Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại.
Lưu Du nhặt cuốn sách của Trần Vụ lên lật
lật, không có chữ nào, mà toàn là cây cối.
Mặc dù đều là những loại thực vật được đề
cập trong buổi thuyết trình, nhưng…
Lưu Du bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Trần Vụ
nuốt xuống những lời chỉ trích, cô lấy cuốn sổ tay từ trong túi ra: “Đây là những
gì tôi ghi được, cậu cầm lấy xem đi.”
Trần Vụ vươn tay cầm lấy: “Cám ơn.”
“Ngày mai và hai ngày tới sẽ là về trồng rừng
giúp xóa đói giảm nghèo, cậu không thể cứ như hôm nay được.” Lưu Du nhẹ giọng
nhắc nhở.
Trần Vụ thái độ nghiêm túc: “Được, tôi sẽ
ghi nhớ.”
“Phải nắm bắt được nội dung trọng tâm, để khi xem lại chỉ cần nhìn một
cái là có thể nhớ ra.” Lưu Du lại nhìn những cái cây trên tờ giấy của anh: “Anh
đã từng học về chuyên môn này à?” Cô biết tình hình học tập của anh, rồi nói:
“Ý tôi là các video hướng dẫn trực tuyến.”
“Chưa từng.” Trần Vụ xoay bút gel: “Nhìn
nhiều sờ nhiều liền biết.”
Lưu Dụ tán thưởng đến phải cảm thán: “Nếu
như lúc tôi còn đi học có thể tiếp thu bằng một nửa anh thì tốt rồi, mỗi lần chạy
deadline cũng không đến nỗi chết dở sống dở.”
Trần Vụ mím môi ngượng ngùng.
Lưu Du thấy thầy giáo đang nói chuyện với
một vài người, có một dãy người xếp hàng ở bên ngoài, cô liền đưa Trần Vụ đi
trước.
“Nghe xong, có thu hoạch được gì không?”
Lưu Du tháo thẻ chứng nhận màu xanh đeo trên cổ xuống, nhét vào trong túi xách.
Trần Vụ cầm túi vải: “Tôi cảm thấy mọi người
đều nói rất đúng.”
Lưu Du mỉm cười: “Sao có thể có lỗi học
thuật trong một bản thảo được viết bằng tài liệu đã chuẩn bị sẵn chứ.”
“Vậy cũng rất lợi hại. Tôi rất muốn học khả năng diễn đạt mà không sợ
hãi hay căng thẳng trên sân khấu.” Trần Vụ gãi đầu: “Thật ra, những cuốn sách
tôi mua trước đây đều rất lộn xộn, chủ yếu là về các công thức thuốc bắc và những
thứ tương tự. Trong nhà có người bị bệnh bệnh viện lại không chữa được, cũng
không có tiền để lên thành phố lớn chữa bệnh, tôi liền nghĩ ra cách… Trồng cây
trồng hoa đối với tôi mà nói cũng đơn giản như ăn cơm. Chỉ cần đào hố, lấp đất,
tưới nước, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc học, chưa từng đọc sách lâm nghiệp, gần
đây tôi mới bắt đầu đọc, có một số điều rất hàn lâm, tôi không thể hiểu được… ”
“Chỗ nào, nói tôi nghe thử xem.” Lưu Du
khiêm tốn nói: “Có lẽ tôi có thể cho chút ý kiến.”
Trần Vụ chọn ra một vài chỗ khó hiểu.
Lưu Du giống như một cấp trên cũng giống một
người chị đáng tin cậy, hướng dẫn và cho anh lời khuyên thích hợp để giải quyết
những nghi vấn.
Bất tri bất giác cả hai bước ra khỏi tòa
nhà.
Lưu Dụ đề nghị: “Thầy giáo có lẽ còn phải
nói chuyện một lúc nữa, chúng ta tới khu bên cạnh ăn chút gì cho no bụng trước,
chờ ông ấy xong việc lại nói tiếp.”
“Được.” Trần Vụ trả lời tin nhắn của Yến
Vi Sí, [Cuộc họp kết thúc rồi.]
Lưu Du đặt một chiếc xe trên điện thoại, bảo
Trần Vụ đứng đợi ở bên đường.
Trước khi xe taxi đến, đã bị vệ sĩ từ hai
chiếc ô tô màu đen đưa đi.
Trong một biệt thự tư nhân ở Tân Thanh,
Lưu Du tỉnh dậy trên mặt đất băng giá, giữa đường cô vùng vẫy rồi bị ngạt thở
ngất đi, hiện tại cô đã không còn ý thức, tay chân mềm nhũn.
“Trần Vụ?” Lưu Du sờ soạng túi quần tây
tìm điện thoại, hét lên trong bóng tối.
Bang —
Xung quanh ngay lập tức trở nên sáng chói.
Lưu Du khó chịu nhắm mắt lại, khi mở mắt
ra lần nữa, cô nhìn thấy rõ ràng người đàn ông trên sô pha cách đó không xa, là
đại công tử nhà họ Triệu.
Mặt mày ngoại hình của anh ta rõ ràng là không tồi, hơn nữa cũng cao
ráo, nhưng lại cho người ta cảm giác đáng khinh. Bộ đồ thiết kế riêng được may
tỉ mỉ bằng tay cũng không thể làm tăng khí chất của anh ta.
Bị dục vọng lợi ích đào rỗng.
“Triệu thiếu, anh đây là có ý gì?” Lưu Du
ngồi dậy.
“Tôi còn chưa hỏi cô đâu.” Đại công tử Triệu
kéo cổ tay áo vest: “Chủ nhiệm Lưu, cô từ chối lời mời của tôi một lần rồi hai
lần, còn tuyên bố tạm thời không có ý định yêu đương, còn đạp thể diện của tôi
dưới lòng bàn chân, giờ cô lại ở cùng một thằng đàn ông khác là có ý gì?”
Trên gương mặt thản nhiên của Lưu Du lộ ra
vẻ lạnh lùng: “Chỉ là một đồng nghiệp mà thôi.”
Đại công tử Triệu đến để bàn bạc chuyện kinh doanh, vừa rời khỏi một cuộc
tiếp rượu, trên người có mùi thuốc là và mùi rượu nồng nặc, lý trí gần như
không còn tỉnh táo, đánh mất khả năng kiềm chế ngày thường vốn có, trên đường
trở về khách sạn, anh ta nghe nhân viên báo cáo Viện Khoa học Lâm Nghiệp đang tổ
chức một cuộc họp ở đây, liền tìm tới.
Vì thế chiếc Land Rover dừng lại bên đường
cách một đôi nam nữ đang nói chuyện không xa, chiếc xe màu đen phía sau khi nhận
được lệnh liền tiến lên bắt người đi.
“Đồng nghiệp à.” Đại công tử Triệu mở điện
thoại lên, ngạo nghễ nhìn người trong video đang đứng hai tay buông thõng, ống
tay áo che nửa mu bàn tay: “Sao tôi lại thấy giống tiểu bạch kiểm* vậy.”
小白脸 (tiểu bạch kiểm; mặt trắng nhỏ): ám chỉ
những người đàn ông có làn da trắng vóc dáng nhỏ nhắn thanh tú là không nam
tính, mạnh mẽ như những người đàn ông thực thụ. Ngoài ra còn dùng để mỉa mai những
người đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ - trai bao ;), thường hẹ hò với phụ nữ có
tiền và địa vị để người phụ nữ đó bao nuôi anh ta.*
Sau đó quay đầu nhìn Lưu Du: “Không phải
do chủ nhiệm Lưu nuôi đấy chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.