《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Trần Vụ ngồi trong ngực Yến Vi Sí, mặt đỏ
bừng lắp bắp nói: “A, A Sí… sao cậu cứ gọi tôi… lung tung vậy?”
“Bạn trai, người bên cạnh anh đang quan
sát chúng ta đấy.” Yến Vi Sí đè nén hơi thở hôn lên vành tai anh.
Trần Vụ lập tức không nói lời nào nữa.
Yến Vi Sí như cái đuôi sói lớn ôm eo anh.
Phần tường thuật trấn an khán giả kết
thúc, vở kịch thứ hai bắt đầu.
Ánh sáng trên sân khấu chiếu về phía khán
giả phía trước, phía sau vẫn tối tăm.
Trần Vụ di chuyển một biên độ nhỏ.
Yyết hầu Yến Vi Sí hơi chật vật trượt vài
cái, giọng nói đè xuống cực thấp: “Động đậy linh tinh cái gì, tập trung một
chút đi.”
Trần Vụ đẩy tay trên thắt lưng ra, không đẩy
được, anh nói: “Tôi hơi nóng.”
Yến Vi Sí toàn thân căng thẳng, ai không
nóng, lão tử tử muốn đem những chuyện khổ sở dồn nén từ trước tới nay phát tiết
hết ra ngòai, nghĩ tới nghĩ lui tám trăm lần cũng không đứng dậy.
“A Sí, nhịp tim của cậu thật lớn, tôi cũng
có thể nghe thấy.” Trần Vụ khẽ thở hổn hển nói.
Yến Vi Sí nói thầm trong lòng, từng sợ, đấy
là âm thanh anh thích.
Sau lưng Trần Vụ dựa vào lồng ngực Yến Vi
Sí, mồ hôi ướt đẫm, anh ưỡn người, bọn họ vẫn dán cùng một chỗ.
Yến Vi Sí mỗi giây mỗi phút đều quan sát
khoảng cách, hơi chút có chút khe hở sẽ tự mình khép lại.
Diễn viên kịch đang biểu diễn, Trần Vụ dưới
đài muốn quay đầu lại, Yến Vi Sí từ phía sau bóp chặt mặt anh: “Vị kia còn đang
nhìn chằm chằm chúng ta đấy.”
Người đang xem kịch, nghe thấy hết rõ ràng
- Dư Trản: “...”
Xem xong kịch nói, ba người tạm biệt ở cửa
nhà hát.
Chủ yếu là Dư Trản rời khỏi sân.
Dư Trản thể hiện thái độ hiền lành của một
trưởng bối: “Hai người đi đường cẩn thận.”
Dứt lời, anh ta chăm chú nhìn Trần Vụ, cười
lộ ra má lúm đồng tiền: “Ngày mai gặp.”
Trần Vụ cầm kính trên tay, Yến Vi Sí sờ
tóc anh: “Ngẩn người cái gì, chào chú Dư đi chứ.”
“Tạm biệt.” Trần Vụ vẫy vẫy cái tay trống
rỗng.
Dư Trản nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của
Trần Vụ, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Yến Vi Sí lấy đi kính của Trần Vụ: “Sao
không đeo lên, gọng kính có vấn đề à?”
Trần Vụ lắc đầu: “Tròng kính hơi mờ.”
“Sao không nói?” Yến Vi Sí chậc chậc nói:
“Có bạn trai để làm gì?”
Trực tiếp sử dụng áo sơ mi cao cấp thiết kế
riêng cho mình để lau mắt kính cho anh.
Cự kỳ tự nhiên, còn rất bình thản.
Hoàn toàn hòa hợp với người bên cạnh như
sương núi trong vắt, không hề có bản tính cao cao tại thượng của con cháu thế
gia hào môn.
Dư Trản lái xe đi.
Yến Vi Sí đeo kính cho Trần Vụ, vén vài sợi
tóc bên tai bị kính đè lên ra: “Đêm nay biểu hiện của tôi thế nào, cho mấy điểm?”
Trần Vụ rất thành thật nói: “Điểm cao nhất.”
Yến Vi Sí nhìn đi chỗ khác, quả nhiên là
thích mình.
Trong rạp hát lục tục có khán giả đi ra,
ăn mặc hào phóng, đều là người có tiếng tăm đến ủng hộ Yến Nhị gia. Trần Vụ lôi
kéo Yến Vi Sí đứng vào một góc: “A Sí, chúng ta cũng trở về đi.”
Yến Vi Sí đắm chìm trong suy nghĩ bao giờ
kỳ khảo sát mới kết thúc: “Không phải muốn đi dạo à?”
Trần Vụ nói: “Chân cậu đang bị thương,
không đi dạo nữa.”
“Cũng không phải gãy xương.” Yến Vi Sí ôm
eo anh: “Đi thôi.”
Trần Vụ yên lặng gạt tay trên thắt lưng xuống:
“Cậu đừng ôm tôi nữa, tôi tự đi được.”
Yến vi sí: “...”
Đệt.
Phiếu trải nghiệm bạn trai hết hạn.
Sớm biết thế thì đã để cho họ Dư kia ở lại
lâu hơn một chút.
Hơn 10 giờ, đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn,
nhộn nhịp.
Đây là một thành phố phát triển toàn diện
nhất so với những nơi khác. Cho dù là phong cách ăn mặc hay khuynh hướng tính dục.
Hai nam sinh mười ngón tay đan xen xuyên
qua đám người, tầm mắt của bọn họ vô cùng vi diệu chiếu lên người Trần Vụ và Yến
Vi Sí.
Phát hiện tâm tư của nhau, hất tay mắng
nhau rời đi.
Đi một đoạn, tay lại đan vào nhau.
Trần Vụ vào một cửa hàng hoa nhỏ trang trí
ấm cúng.
Yến Vi Sí ở trước cửa tiệm đăm chiêu, ngày
Lễ tình nhân mua hoa hồng có quá thô tục hay không?
Bánh xe đu quay cũng ngồi rồi, không tệ.
“A Sí.” Trong cửa hàng truyền ra tiếng gọi
của Trần Vụ.
Yến Vì Sí cầm điện thoại di động vào cửa
hàng quét mã: “Bao nhiêu?”
“Không phải bảo cậu trả tiền.” Trần Vụ
nói: “Tôi muốn mua một loại hoa giống.”
Yến Vi Sí: “Vậy gọi tôi làm gì?”
Ánh
mắt Trần Vụ sáng ngời: “Rất nhiều loại, tôi không biết mua cái nào.”
Yến vì Sí nhướng mày: “Để tôi chọn? Chờ.”
Mò lên mạng tìm ý nghĩa của các loại hoa.
Loài hoa đại diện cho nam sinh thuần khiết
ngây ngơ.
Tìm kiếm một trận, Yến Vi Sí đã có đáp án:
“Hoa Tulip.”
Trần Vụ nói với chủ cửa hàng hoa: “Vậy
chúng tôi mua củ giống hoa tulip.”
Ông chủ cầm túi tới: “Đều là phiên bản
chính xác, nếu cậu phát hiện sau khi nở hoa không đúng thì có thể tới tìm tôi đổi
lại, cậu muốn tự chọn không?”
“Tôi không chọn, ông cứ chọn ngẫu nhiên là
được rồi.” Trần Vụ nói.
Ông chủ là một người thật thà, ông tìm năm
củ giống lớn trong giỏ đặt vào trong túi: “Có muốn mua dung dịch dinh dưỡng
không?”
“Không cần.” Trần Vụ nói: “Tôi dùng đất trồng.”
“Trồng đất à.” Ông chủ mỉm cười: “Tôi có đất
dinh dưỡng, cậu có thể xem thử một chút?”
Trần Vụ quay đầu hỏi Yến Vi Sí: “Muốn mua
đất không?”
Yến Vi Sí sững sờ trong giây lát. Người
trước mắt này nhìn qua có vẻ không nóng nảy, dễ bị khống chế, thực tế đều tự
mình làm chủ những việc lớn, việc nhỏ cũng rất ít khi để cho cậu cho ý kiến.
Hiện tại đây là..
Đến tột cùng đối với biểu hiện đêm nay của
cậu hài lòng đến mức nào, mới nhanh như vậy đã có thay đổi.
Cậu căng mặt, ra vẻ suy nghĩ: “Một túi.”
“Vậy chúng tôi mua một túi đất dinh dưỡng.”
Trần Vụ cười nói với ông chủ.
Yến Vi Sí mang theo túi lớn màu xanh đựng
củ giống và đất dinh dưỡng từ cửa hàng hoa đi ra: “Mua gì uống không?”
“Tôi không khát.” Trần Vụ sờ soạng cổ áo
sơ mi màu be, phật châu trên cổ tay hơi trượt xuống một chút, làm nổi bật làn
da mềm mại của anh, anh nhìn về phía trước: “Nơi này chắc là có quán trà sữa, cậu
muốn uống thì chúng ta vào mua.”
Không còn tiếng nói.
Hoàng Ngộ đi ngang qua cửa hàng hoa, cậu
ta lập tức nhìn vị hôn thê bên cạnh.
Đàm tiểu thư là người có tri thức lại trầm
tĩnh, trả lời một ánh mắt khiến cậu ta yên tâm.
“Trùng hợp như vậy.” Hoàng Ngộ dẫn cô đi đến
trước mặt hai người trước cửa hàng, cà lơ phất phơ cười: “Hai vị đi mua hoa à.’
Đôi mắt liếc nhìn, hoa đâu”
Ồ không có hoa, chỉ có đất, một túi lớn.
Anh Sí ăn mặc đồ thiết kế riêng từ đầu đến
chân, thâm chí còn trâu bò hơn bộ chiến phục máy tháng trước mà cậu ta và Chiêu
Nhi mặc, tùy thời đều có thể chạy tới một yến tiệc hoành tráng quét sạch cả đám
người, nhưng mà tay lại xách túi đất.
Còn có Trần Vụ, cũng ăn quần áo thiết kế
riêng, cuối cùng cũng nỡ thay đổi cách ăn mặc quê mùa của mình.
Hoàng Ngộ giật giật mũi ngửi ngửi sự mùa
chua của tình yêu, hai người này ăn mặc sang trọng đắt tiền như vậy, đang hẹn
hò à.
Cậu ta âm thầm tìm kiếm dấu vết, không nắm
tay, không ôm eo, tóc mai không dính vào nhau, ánh mắt không kéo tơ, đứng cũng
không gần, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đấy không giống trước kia.
Rất nhanh điểm chú ý của Hoàng Ngộ liền
chuyển đến nơi khác, quần áo thiết kế riêng cũng không phải sản phẩm mới hay là
cao cấp bình thường, muốn mặc thì chỉ có thể gọi người đưa tới.
Quy củ trong giới thời trang nhiều muốn chết,
cấp bậc nhà thiết kế càng cao, càng khó đặt hàng thiết kế riêng.
Anh Sí chuẩn bị từ khi nào?
Hoàng Ngộ tự hào khóe miệng kéo lên một độ
cong cực lớn, không hổ là anh Sí của cậu ta, từ khi trở về chưa từng bước vào cổng
nhà họ Yến mà vẫn có đường đi.
“Tròng mắt cậu đảo loạn cái gì đấy.” Yến
Vi Sí ghét bỏ nói.
“Em gọi cái này là có ánh mắt của thần.”
Hoàng Ngộ giới thiệu vị hôn thê của mình với họ.
Đàm tiểu thư là người có khí chất và ngoại
hình của tiểu thư khuê các, cô gật gật đầu với Trần Vụ và Yến Vi Sí, dè dặt lại
không mất phép tắc.
“Được rồi, chào cũng chào rồi, mỗi người một
ngả.” Yến Vi Sí lôi kéo Trần Vụ muốn đi.
“Đừng a, anh Sí, chúng ta đều đã gặp nhau
rồi.” Hoàng Ngộ trực tiếp nhảy qua anh Sí không thể quyết định, hỏi Trần Vụ có
đi uống chút gì khô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.