Tản văn
Rằm tháng Giêng, đây là cái Tết đầu tiên mà Lý Quân Nhuệ và Mạnh Tử Nghĩa bên nhau.
Bảy giờ rưỡi sáng, đồng hồ sinh học của Lý Quân Nhuệ đúng giờ vang lên. Anh bị chuông báo thức đánh thức, dụi dụi mắt lờ mờ.
Thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt cạnh gối, theo thói quen
bấm vào khung trò chuyện được ghim ở đấu Wechat【Bảo Bối】.
【Chúc mừng Tết Nguyên Tiêu, bảo bối (> <) 】
【Anh dậy ăn sáng rồi đi tập thể dục đây!】
【Yêu em~(^3^)- 】
Gửi xong tin nhắn, anh dậy đánh răng rửa mặt thay đồ.
Tập xong mở điện thoại ra, thấy tin nhắn Mạnh Tử Nghĩa gửi đến:
【Buổi sáng tốt lành aaa~】
【Chúc mừng Tết Nguyên Tiêu Tiểu Lâm~】
【Chụt chụt③】
Gương mặt Lý Quân Nhuệ đầm đìa mồ hôi lại nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, mồ hôi theo gò má chảy xuống bên khóe môi.
Anh giơ tay lau giọt mồ hôi bên môi,
ngón tay thon dài gõ lên màn hình điện thoại:
【Vừa mới tập xong nè vợ ơi】
【Giờ anh về tắm cái rồi chuẩn bị qua phim trường đây~】
【Chờ em về nước nhé 】
Ở tận phương xa, Mạnh Tử Nghĩa cuộn tròn trong chăn,
vừa định dậy thì thấy tin nhắn liên tiếp hiện lên trên màn hình:
【Okieee!】
【Sắp được về rồi đó~】
【Yêu anh moamoa(⑨>s<)3】
-----
P/s: toai đã đọc bằng bản tiếng trung, thì mấy bà cũng phải đọc bằng bản tiếng việt cho toai, sến cỡ