Cho dù trong lòng đang hoảng loạn nhưng trong trường hợp này Diệp Mạn cũng không được phép thất lễ. Nếu không thì sẽ làm mất mặt Lão Sư Phụ, cũng sẽ làm cho người ta coi thường cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, vậy thì sao mà có thể đàm phán tiếp được?

Diệp Mạn kiềm chế sự khó chịu trong lòng lại, nhiệt tình bắt tay với đối phương: “Ông Takahashi, ông Chương, hai người khỏe chứ? Tôi rất vui khi được làm quen với hai người!” “Rất vui khi được gặp cô, cô Diệp Mạn thật sự….” Tiếng Trung của Takahashi không tốt lắm, ông ấy giơ ngón tay cái lên: “Rất tuyệt!” Giọng nói không được tự nhiên, nói chuyện cũng rất chậm nhưng ở thời đại này, một người ngoại quốc nói được tiếng Trung đã là rất tốt rồi. Diệp Mạn cười cười: “Ông Takahashi quá khen, chúng tôi cũng chỉ là một cửa hàng buôn bán nhỏ, còn không bằng số lẻ của tập đoàn Phú Hữu.” Thấy hai bên nói chuyện vui vẻ, thị trưởng Mao vô cùng vui mừng, nói với Diệp Mạn: “Thật ra lần này không phải huyện tìm cô mà là ông Takahashi và ông Chương muốn gặp cô nên đã nhờ huyện giới thiệu cho. Họ rất coi trọng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, có ý đầu tư vào cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, huyện Trường Vĩnh chúng tôi cũng cùng hợp tác mở cửa hàng với đồ điện Lão Sư Phụ của cô. Có tập đoàn Phú Hữu hỗ trợ tài chính và kỹ thuật, cửa hàng của cô có thể mượn dịp này để phát triển mạnh.” Quả nhiên là vậy! Diệp Mạn đã dự đoán được nên cũng không quá ngạc nhiên với những lời này của thị trưởng Mao, nhưng trên mặt cô vẫn tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, mở to mắt làm bộ không thể tin được: “Thị trưởng Mao, ngài nói đùa ư? Lão Sư Phụ của chúng tôi chỉ là một nhà máy nhỏ, đâu có gì để lọt vào mắt Phú Hữu chứ?” Thị trưởng Mao không đồng ý nhìn cô: “Cái gì mà nhà máy nhỏ, nhà máy của cô là nhà máy nộp nhiều thuế nhất huyện Trường Vĩnh chúng ta. Hiện tại là nhà máy đồ điện có tiếng ở trong tỉnh, thậm chí là trên cả nước. Ông Takahashi nhìn trúng tiềm lực phát triển ở nhà máy của cô nên mới đưa cành ô liu cho huyện Trường Vĩnh chúng ta.” Ông Chương lựa đúng thời gian nói: “Đúng như thị trưởng Mao nói, tuy quy mô của Lão Sư Phụ còn nhỏ nhưng tiềm lực phát triển rất tốt, đây cũng là lý do ông Takahashi chú ý tới nhà máy của cô. Giám đốc Diệp, chỉ cần cô đồng ý thì số tiền đầu tư của Phú Hữu sẽ được chuyển đến ngay trong tháng này.” Đối phương đã có thái độ thành ý như vậy Diệp Mạn cũng không tiếp tục giả bộ hồ đồ mà tình huống bây giờ cũng không cho phép cô giả vờ giả vịt, nếu không sẽ rất dễ mất lòng người ta. Cô cười cười: “Ông Chương, tôi có thể hỏi một chút không? Số tiền Phú Hữu chuẩn bị đầu tư là bao nhiêu?” Trên mặt ông Chương lộ ra nụ cười tự đắc, giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm triệu tệ sẽ được chia làm ba đợt, đọt cuối cùng sẽ vào cuối năm.” “Nhiều vậy sao?” Diệp Mạn giật mình hỏi. Cô vô cùng ngạc nhiên, hai trăm triệu, hiện tại bán Lão Sư Phụ còn chưa được hai trăm triệu, một trăm triệu cũng chưa được. Tài sản cố định của đồ điện Lão Sư Phụ chỉ có nhà máy và thiết bị, nguyên vật liệu là đáng giá, còn lại cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Còn đất đai cũng là đi thuê, hơn nữa hiện tại giá đất cũng không đáng bao nhiêu, phần đất nhỏ lại càng không đáng giá. Nếu Phú Hữu đồng ý xây nhà máy ở huyện Trường Vĩnh thì mặt bằng hoàn toàn không thành vấn đề, họ vừa ý chỗ nào thì huyện sẽ cố gắng thỏa mãn họ. Một số nguyên vật liệu còn chưa kết toán, hơn nữa những tài sản cố định này sẽ được bổ sung vào trong vốn lưu động của nhà mày, chiết khấu trừ nợ. Tổng tài sản của đồ điện Lão Sư Phụ cũng phải hai, ba chục triệu, trong một năm từ hai, ba triệu lập nghiệp đã có thể kiếm được con số này đã là vô cùng tốt nhưng không thể so được với tập đoàn Phú Hữu, còn chưa bằng lông da của người ta. Cái gì mà gọi là hợp tác công bằng, hai bên có chênh lệch lớn như vậy thì phải phân chia như thế nào? Cũng không thể có chuyện cô chi một phần mười số tiền lại còn sở hữu được 50% cổ phần công ty đó chứ? Phú Hữu cũng không phải là đồ ngu coi tiền như rác, vượt biển tới đây làm từ thiện. Nhưng nếu dựa theo tỉ lệ đầu tư để chia cổ phần thì cùng lắm cô cũng chỉ chiếm được 10% cổ phần công ty, Bàng Dũng thì càng ít hơn. Hai người họ gộp vào cũng chỉ là mưa bụi, không có tiếng nói trong nhà máy! Nghe giọng điệu ngạc nhiên của Diệp Mạn, ông Chương tự tin nói tiếp: “Giám đốc Diệp, trừ việc đầu tư chúng tôi còn muốn giới thiệu thiết bị tốt nhất của Phú Hữu, thay mới tất cả thiết bị sản xuất trong nhà máy. Bước đầu trong kế hoạch là sau khi xây dựng nhà máy xong sẽ tuyển sáu nghìn công nhân.” Không chỉ bỏ một số tiền lớn, còn có thiết bị kỹ thuật tiên tiến mà Diệp Mạn tha thiết mơ ước, thật sự là khiến người ta khó lòng chối từ! Diệp Mạn cười nói: “Ông Chương, tôi sẽ cân nhắc một chút, các ông có nhiều tài chính, lại có kỹ thuật và chính sách như vậy… Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của tôi thật sự không có gì trong tay.” Ông Chương cười đáp: “Giám đốc Diệp khiêm tốn rồi, nhà máy của cô có thương hiệu, hệ thống bán hàng chuyên nghiệp còn có công nhân lành nghề, hệ thống quản lý hoàn chỉnh, đây chính là tài sản vô hình. Ông Takahashi với tôi vô cùng chân thành, giám đốc Diệp đừng lo lắng. Có chúng tôi đầu tư, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không cần phải gò bó, giám đốc Diệp có thể thoải mái phát triển những kế hoạch lớn hơn.” “Cảm ơn ông Takahashi và ông Chương đã quan tâm. Nhưng nhà máy này là do tôi và bạn bè mở ra, chuyện này quá đột ngột, tôi phải thương lượng với các cổ đông.” Thấy việc không tránh được, Diệp Mạn lấy Bàng Dũng ra làm bia đỡ. Ông Chương quay đầu lại nói vài câu ngoại ngữ với Takahashi ở bên cạnh, sau đó quay ra nhìn Diệp Mạn cười: “Được, tôi chờ tin tốt, tôi rất mong rằng chúng ta sẽ hợp tác.” Như kiểu chắc chắn rằng Diệp Mạn sẽ không thể từ chối. Người ngoài không biết chuyện nhưng thị trưởng Mao biết rất rõ, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là của một mình Diệp Mạn, chuyện của Lão Sư Phụ là do cô quyết định. Bàng Dũng cũng không thể vượt qua cô, tìm người thương lượng chỉ là một cái cớ. Sau khi ông Takahashi và ông Chương rời đi, thị trưởng Mao gọi Diệp Mạn vào văn phòng, hỏi thẳng: “Tiểu Diệp, cô nói với tôi suy nghĩ của mình đi, cô không muốn đồng ý sao?” “Sao thị trưởng Mao lại nghĩ như vậy?” Diệp Mạn cười haha. Bây giờ con đường lợi ích của huyện và lợi ích của Lão Sư Phụ không đồng nhất, chắc chắn cô không thể nói ra bằng hết. Thị trưởng Mao cũng là người từng trải, nhìn một cái đã hiểu cô đang nghĩ gì: “Tôi nói này, cô đừng giả bộ không hiểu gì để lừa người khác, cô phải có ý kiến của mình. Nếu cô đồng ý sẽ lập tức đồng ý không ấp úng chứ không phải nói cần thương lượng với cổ đông. Tiểu Diệp, đọc truyện ở ứng dụng truyện full - online hay đi, cô phải biết chuyện tập đoàn Phú Hữu thật sự là cầu còn không được. Họ đến nhiều nơi như vậy nhưng lại chọn huyện Trường Vĩnh chúng ta, không quá khi nói ông bà tổ tiên đã phù hộ. Tôi không hiểu cô đang do dự cái gì? Hiện tại điều chúng ta thiếu nhất chính là tài chính và kỹ thuật mà hai cái này Phú Hữu đều có, vừa đúng lúc bù vào cái chúng ta còn thiếu.” “Đúng, thị trưởng Mao, ngài nói rất đúng. Khi Phú Hữu đầu tư còn có thể kéo kinh tế của huyện chúng ta phát triển, tạo thêm nhiều việc làm, giải quyết khó khăn về việc làm, tôi biết có nhiều lợi ích.” Diệp Mạn nghiêm túc nói. Dù thu hút được sự đầu tư từ bên ngoài khi nào thì đều là chuyện vô cùng tốt đối với nơi đó. Nhất là lúc này trong nước rất nghèo nàn, một huyện cũng không đủ khả năng vực dậy con đường trong nước, có rất nhiều nhà máy của nhà nước sắp phải đóng cửa. Vấn đề việc làm giống như một ngọn núi lớn đè lên đầu nhóm lãnh đạo. Nhóm lãnh đạo chịu áp lực rất lớn, vất vả lắm mới có sự đầu tư của nước ngoài nên chắc chắn họ sẽ dùng hết khả năng đưa ra ưu đãi, cung cấp các loại lợi ích để khoản đầu tư nước ngoài đầu tư vào các nhà máy rồi gia tăng thuế. Vấn đề việc làm được giải quyết, vực dậy nền kinh tế địa phương kéo theo sự phát triển. Giống như sáu nghìn vị trí công tác theo lời ông Chương đã nói hôm nay nhưng trên thực tế sẽ có nhiều công việc hơn. Bởi vì xung quanh có rất nhiều ngành kèm theo, ví dụ như nhà máy phát điện và các ngành công nghiệp liên quan. Nhu cầu ăn, mặc, ở đi lại từ từ xuất hiện, từ đó nảy sinh ra hiệu quả kinh tế không thể tưởng tượng được. Lãnh đạo trong huyện coi trọng việc này như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Chuyện này là chuyện tốt đối với huyện  và cũng là chuyện tốt đối với người dân trong huyện, nhưng lại chưa chắc là chuyện tốt với riêng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Một khi đã góp vốn, Diệp Mãn sẽ mất đi quyền kiểm soát nhà máy, sẽ giống như những người sáng lập sau này, một là trở thành người không phận sự mà chỉ nhận lợi nhuận, hai là bị loại bỏ khỏi công ty do chính mình sáng lập và rời khỏi đó trong nỗi thất vọng. Còn thương hiệu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng rất có khả năng sẽ oanh liệt một thời rồi sau đó bị tuyết vùi lấp mãi đến khi chẳng còn ai nhớ tới. Trong hai hoặc ba mươi năm tới, thực tế của làn sóng mua bán và liên doanh vốn nước ngoài đã chứng minh điều này. Thiên Phủ Khả Nhạc, Hộ Sĩ Nhỏ, Tam Tiếu, Mỹ Gia Tịnh... Những thương hiệu xưa mà chúng ta đã từng nghe đến quen thuộc cứ dần dần biến mất như thế, rõ ràng nhất là trong khi ngành sản xuất được Nhật hóa, ba mươi năm sau, gần như chẳng thể nào tìm được một thương hiệu trong nước nổi tiếng. Lúc đầu, bọn họ cũng có những ảo tưởng đẹp đẽ, muốn gia nhập vốn nước ngoài, góp vốn xây dựng nhà máy và phát triển nó lớn mạnh nhưng cuối cùng tất cả chỉ là cảnh tượng tốt đẹp mà họ khao khát mà thôi. Đây là lịch sử đẫm máu và nước mắt của các thương hiệu Trung Quốc. Nhà tư bản đa quốc gia không đến để làm từ thiện, Phú Hữu đầu tư hai trăm triệu với đầy rẫy tham vọng, họ không thể nào giúp cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mở rộng thị trường, gia tăng danh tiếng thương hiệu. Điều bọn họ muốn chính là hệ thống tiếp thị và chế độ quản lý khá hoàn thiện của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cùng với những người có tài trong đó, sau khi đào rỗng tất cả, thương hiệu “Lão Sư Phụ” cũng sẽ bị chôn vùi trong tuyết, bị bỏ xó rồi thay vào đó là thiết bị điện Phú Hữu. Điều này có thể coi là một mũi tên trúng hai đích vì nó vừa tiết kiệm việc tái đầu tư xây dựng nhà máy, tuyển dụng người có tài, thiết lập các hệ thống tiếp thị mới với chi phí khác, vừa loại bỏ được một đối thủ cạnh tranh có tiềm năng. Tất nhiên chỉ cần Diệp Mạn chịu buông bỏ, cô không hề thiệt thòi về vật chất mà còn nhận được một khoản tiền công hậu hĩnh, miễn là đời này cô không tiêu tiền như nước thì sẽ không dùng hết được số tiền đó. Nhưng đây không phải là mục tiêu của Diệp Mạn. Nếu cô muốn một cuộc sống sung túc đủ đầy thì cô chẳng cần phải làm gì hết, cứ cầm tiền đi đầu tư bất động sản, mua đất, lợi dụng việc quy định pháp luật của các nền kinh tế thị trường lúc này còn chưa hoàn thiện mà kiếm thật nhiều tiền, sau đó chỉ cần ngồi chờ giải phóng mặt bằng thôi. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là do một mình cô sáng lập, bắt đầu từ con số không, là kết tinh của cô, Bàng Dũng, Chung Tiểu Cầm, trưởng ban Mộc, chủ nhiệm Triệu... và tâm huyết của rất nhiều người! Bọn họ đã cùng nhau vượt qua từng cửa ải khó khăn, bỏ ra rất nhiều tâm tư và nỗ lực mới có được Lão Sư Phụ ngày hôm nay, nếu muốn cô dâng cho người khác vì tiền, Diệp Mạn không muốn. Thị trưởng Mao nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Vậy cô còn không muốn cái gì?” Diệp Mạn không biết phải giải thích sao cho thị trưởng Mao. Ông ta sẽ không hiểu được cô bởi quan điểm của mọi người khác nhau. Thị trưởng Mao phải suy nghĩ cho cả huyện, suy nghĩ cho những thanh niên bị sa thải và thất nghiệp, cũng suy nghĩ cho tất cả người dân trong huyện. Đứng ở lập trường ông ta, nếu hy sinh một cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mà có thể xúc tiến đầu tư, thúc đẩy việc làm và phát triển kinh tế cho cả huyện thì chắc chắn đó là một giao dịch có lợi. Nếu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không phải là một doanh nghiệp tư nhân thì chắc chắn chuyện hợp tác này đã xong rồi và hoàn toàn không cần hỏi ý kiến của cô! Thị trưởng Mao sai ư? Không, ông ta cũng vì tình hình chung, vì lo nghĩ cho tất cả người dân trong huyện. Đối với mỗi địa phương, việc gia nhập vốn nước ngoài chính là một việc rất tốt. Diệp Mạn hít một hơi thật sâu rồi cười gượng hỏi lại: “Thị trưởng Mao, lúc nãy ngài đã nghe nói rằng bọn họ có thể bỏ ra một khoản tiền lớn là hai trăm triệu và cả thiết bị kỹ thuật tiên tiến, còn về phần đất đai và công nhân, tôi nghĩ chắc chắn huyện sẽ thu xếp giúp bọn họ. Vậy vì sao Phú Hữu còn muốn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi góp vốn? Chia cho tôi một phần ư? Bọn họ tự làm chẳng phải tốt hơn sao?” Thị trưởng Mao sửng sốt vì bị hỏi ngược, vài giây sao ông ta mới nói: “Ông Takahashi và ông Chương rất yêu thích cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ các cô. Bọn họ bất ngờ xây dựng nhà máy, tất cả mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu nên năng suất sẽ giảm mạnh, không giống như khi hợp tác cùng nhà máy các cô, với kinh nghiệm và nhóm quản lý sẵn có họ có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian, đỡ vòng vèo.” “Các nhà máy khác cũng có thể làm chuyện này mà, chẳng phải nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà, nhà máy sản xuất máy giặt có lợi thế hơn sao?” Diệp Mạn khẽ nói. Thị trưởng Mao không trả lời mà chỉ nhìn Diệp Mạn: “Đồng chí Tiểu Diệp, cô không muốn à?” Diệp Mạn biết những lời nói này sẽ làm mất lòng thị trưởng Mao nhưng cô không muốn dối lòng: “Đúng, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi không đồng ý góp vốn với Phú Hữu. Thị trưởng Mao, đọc truyện ở ứng dụng truyện full - online hay đi, người xưa có câu trèo cao sợ té đau, ông thấy nhà máy nhỏ bé của chúng tôi có thể so được với tập đoàn đa quốc gia như Phú Hữu không? Chúng tôi lấy gì để góp vốn với người ta đây?” Thị trưởng Mao thở dài: “Tiểu Diệp, cô hãy nghĩ cho huyện, nghĩ cho mọi người ở quê nhà. Cô nên biết rằng một vài thành phố trong tỉnh, không, thậm chí nhiều tỉnh đang nhắm đến Phú Hữu, bọn họ đồng ý đến với huyện Vĩnh Trường đã là chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người. Nếu không có cơ hội thì thôi nhưng cơ hội đó lại nằm ở ngay trước mắt chúng ta, tôi không cam lòng cứ bỏ qua như vậy, cô suy nghĩ kỹ đi, huyện sẽ nhớ rõ công lao của cô, huyện sẽ giúp cô lấy được phần mà cô đáng có được, sẽ không để cô chịu thiệt.” Điều cô muốn chính là làm cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ngày càng lớn mạnh, bán chạy khắp cả nước và trở thành một thương hiệu nổi tiếng trong nước, huyện có thể giúp được không? Diệp Mạn biết không chỉ riêng thị trưởng Mao, huyện hoặc ngay cả thành phố cũng không cam tâm khi phải bỏ qua miếng thịt mỡ lớn này. Như cô, e rằng sẽ tạo cho người khác một hình ảnh không biết tốt xấu, không có cái nhìn toàn diện. Thật ra không cần phải thảo luận nữa, bởi mỗi người có một quan điểm khác nhau, quyền lợi cũng khác nhau, dù thế nào chuyện này cũng không nói xong được. Diệp Mạn hít một hít một hơi thật sâu rồi nói ra điểm mấu chốt của mình: “Thị trưởng Mao, nếu Phú Hữu muốn công nhân nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ chúng tôi thì được, miễn là bọn họ trả cho tôi chi phí xây dựng nhà máy, những thứ khác tôi đều không cần, tôi chỉ cần mang thương hiệu Lão Sư Phụ và những dây chuyền sản xuất có trong nhà máy. Đây là điều kiện của tôi, huyện cứ nói với bọn họ đi, với căn cơ sẵn có của nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ, bọn họ có thể xây dựng nhà máy một cách dễ dàng hơn và cũng phù hợp với yêu cầu của bọn họ.” Thị trưởng Mao cau mày: “Tiểu Diệp, cô làm gì vậy? Cô muốn mang dây chuyền sản xuất và thương hiệu đi đâu?” Diệp Mạn cười, tỏ vẻ không sao cả: “Thị trưởng Mao, tôi không giận dỗi gì hết, tôi hiểu được nỗi khó xử của các lãnh đạo, cũng hiểu được quyết định của các ngài. Còn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi, nếu sau này thị trưởng Mao bằng lòng phân cho chúng tôi một miếng đất, chúng tôi sẽ tiếp tục xây dựng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Thị trưởng Mao, ngài biết tôi mà, tính tình của tôi khá gay gắt, thà đầu gà còn hơn đuôi phượng (*), tôi cứ thích tự mình làm mọi việc hơn.” (*) Nguyên văn: 宁做鸡头不做凤尾 – Trữ tố kê đầu bất tố phượng vĩ: thích làm một con cá lớn trong ao nhỏ còn hơn một con cá nhỏ trong ao lớn. Cô đã nói như vậy, thị trưởng Mao còn có thể nói gì đây? “Được rồi, tôi sẽ thảo luận lại với huyện, cô cũng suy nghĩ kỹ lại đi, đừng bốc đồng, là một cô gái thì đừng có cứng nhắc như vậy!” Thị trưởng Mao thở dài và nói. Diệp Mạn cười nói: “Được, tôi về đây, đã lâu tôi chưa đến nhà máy nên sẽ trở lại nhìn xem, nếu có chuyện gì ngài cứ bảo thư ký La gọi cho tôi nhé.” Thị trưởng Mao phất tay một cách uể oải. Diệp Mạn rời khỏi văn phòng của ông ta, trên đường gặp phải mấy người không quen biết, họ đều chúc mừng cô, chắc là mấy người thạo tin đều nghe nói cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã sát gần đùi của Phú Hữu. Diệp Mạn chỉ cười cho qua rồi nhanh chóng xuống tầng, ngồi lên xe và trở về nhà máy. Vừa vào văn phòng, Bàng Dũng đã gọi điện thoại đến: “Cuối cùng cô cũng trở lại, tôi sợ làm phiền cô nên không dám gọi vào điện thoại của cô, vẫn luôn gọi vào điện thoại bàn. Thị trưởng Mao gọi cô về làm gì thế? Hay là có chuyện tốt gì à?” Nghe giọng nói đầy phấn khởi của Bàng Dũng, Diệp Mạn khẽ cười gượng, bất đắc dĩ nói: “Phú Hữu nhìn trúng chúng ta, muốn góp vốn xây dựng nhà máy với chúng ta.” “Hả? Phú Hữu á? Là Phú Hữu mà tôi biết phải không? Là một thương hiệu rất đắt đỏ, bán một chiếc TV 21 inch với giá ba đến bốn nghìn tệ trong trung tâm thương mại hả?” Bàng Dũng hỏi với vẻ không thể tin nổi. Phản ứng này của anh ta giống như một tên ăn mày thấy phấn khởi và khó tin vì khi bị cô chiêu con ông cháu cha ném một quả tú cầu. Một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh lại và nhận ra sự khác thường của Diệp Mạn: “Phú Hữu không vừa ý ai mà lại vừa ý cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng ta, sao cô lại không vui?” Diệp Mạn biết Bàng Dũng không cảm thấy được nguy cơ ở đây. Không chỉ anh ta mà rất nhiều thương hiệu đã từng nổi tiếng trong nước chẳng phải cũng bị lừa sao? Dù có hại cũng hại ở việc chúng ta quá thiếu kinh nghiệm, không phải là đối thủ của của một tư bản nước ngoài đã trải qua nhiều thăng trầm. Cô hỏi thẳng: “Bàng Dũng, bọn họ định bỏ ra hai trăm triệu, anh nghĩ chúng ta sẽ giữ bao nhiêu cổ phần nếu góp vốn?” “Hai... Hai trăm triệu?” Bàng Dũng cũng được coi là một người từng trải nhưng vẫn bị chấn động bởi sự hào phóng của Phú Hữu: “Nhiều thế ư? Bọn họ có nhiều tiền vậy.” Diệp Mạn không nói gì mà chỉ lặng im để cho Bàng Dũng tự ngẫm. Bình tĩnh lại, Bàng Dũng cũng nhận ra được vấn đề: “Bọn họ bỏ ra nhiều tiền vậy thì muốn giữ bao nhiêu cổ phần đây? Tôi bán cho cô cổ phần của tôi, cô sẽ hơn chứ?” Diệp Mạn thản nhiên nói: “Có nhiều hơn thì cũng chỉ bằng số lẻ trong khoản đầu tư của người ta, dù chúng ta gộp các kênh bán hàng, bản quyền phát minh sáng chế và tất cả những tài nguyên khác lại thì chúng ta cũng không có được hơn 51% quyền kiểm soát cổ phần. Điều này có nghĩa là một khi góp vốn, đối phương sẽ quyết định tất cả, đến lúc đó đối phương chỉ cần tìm đại một cái cớ để đóng băng thương hiệu của chúng ta, tập trung phát triển thương hiệu Phú Hữu, tôi và anh phải làm gì bây giờ?” “Vl, đúng là thế, nếu mất đi quyền phát ngôn, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Bàng Dũng cũng lo lắng, nhà máy do chính anh ta thành lập cuối cùng lại bị người khác quyết định, anh ta rất uất ức. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi Diệp Mạn: “Vậy cô nói sao? Thị trưởng Mao tìm cô, không dễ từ chối đâu nhỉ?” Diệp Mạn nói với vẻ khinh thường: “Phú Hữu dùng huyện để chèn ép tôi, họ không trực tiếp tìm đến tôi mà lại tìm đến huyện. Trong buổi họp hôm nay, các lãnh đạo chính trong huyện đều đến, tôi chưa bày tỏ thái độ gì và nói rằng phải về bàn bạc với các cổ đông, nhưng tôi đã nói chuyện với thị trưởng Mao sau cuộc họp, tôi không đồng ý.” Bàng Dũng ở đầu dây bên kia rất lo lắng: “Vậy... Vậy chẳng phải cô đã đắc tội với huyện sao, nhỡ đâu sau này có một số người gây khó dễ cho chúng ta? Hơn nữa cô còn chưa đồng ý, chắc chắn bọn họ vẫn sẽ đến tìm cô, họ đều là lãnh đạo, khó mà từ chối được, hay là cô đừng quay lại Phụng Hà nữa, hãy trốn một khoảng thời gian đi!” “Trốn được một lúc nhưng không thể trốn được cả đời! Chúng ta không thể trốn tránh chuyện này.” Diệp Mạn đã nghĩ đến biện pháp của Bàng Dũng. Nếu bây giờ cô đi, khi huyện gọi cô về cô không chịu về, vậy thì vẫn làm mất lòng người ta mà thôi. Bàng Dũng sốt ruột đến mức phát cáu: “Chúng ta làm thế nào đây? Cô nói xem tập đoàn Phú Hữu lớn như vậy, giàu có như vậy, sao cứ phải nhìn trúng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng ta chứ? Bọn họ nhắm vào ai thì chả được mà sao lại cứ nhắm vào chúng ta!” Diệp Mạn nghĩ đến nguyên nhân của chuyện này: “Chắc là do chúng ta nổi tiếng quá nhanh nên mới lọt vào mắt bọn họ.” Mặc dù cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có quy mô nhỏ nhưng lại phát triển rất nhanh, dù hệ thống tiếp thị chưa quá vượt trội nhưng lại là nổi tiếng nhất trong số các nhà máy điện gia dụng hiện nay ở tỉnh Vân Trung nên rất có ưu thế, chắc là Phú Hữu cũng đánh giá cao điểm này. Diệp Mạn nói điều này không phải để khiến cho Bàng Dũng thêm tức giận, ngược lại cô còn an ủi Bàng Dũng: “Anh Bàng, đọc truyện ở ứng dụng truyện full - online hay đi, tôi đã bày tỏ thái độ với thị trưởng Mao... Lát nữa tôi sẽ dặn trưởng ban Mộc đẩy mạnh sản xuất, anh đi hỏi thăm xem có nơi nào ở Phụng Hà phù hợp để chúng ta xây dựng nhà máy không, kế hoạch tệ nhất chính là phải chuyển nhà máy đến Phụng Hà. Tuy rằng sau này chi phí đất đai và nhân lực sẽ tăng lên, phí vận chuyển và hậu cần sẽ giảm nhưng chuyện này không hẳn là một chuyện tốt.” Bàng Dũng không ngờ rằng Diệp Mạn đã có những dự định này chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi: “Thật sự phải chuyển sao?” “Chuyện này phải xem cuối cùng Phú Hữu có muốn nhà máy của chúng ta hay không!” Diệp Mạn thản nhiên nói: “Cứ thế đi, tôi sẽ đôn đốc nhà máy sản xuất nhanh chóng, tích trữ thêm nhiều hàng hóa, nhỡ đâu bọn họ thật sự muốn, chúng ta vẫn có thể chống đỡ được khoảng thời gian nhờ vào một ít tồn kho.” Cô đoán Phú Hữu ghét nó. Nhà máy không đáng bao nhiêu tiền, tài sản chủ yếu của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chính là hệ thống tiếp thị và thương hiệu. Thấy Diệp Mạn đã có quyết định, Bàng Dũng không nghĩ nhiều nữa: “Được, tôi và Kiến Tân sẽ đi thăm dò, tốt nhất là tìm được một khu có người quen để mở nhà máy, sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều.” Diệp Mạn cũng đồng ý với điều này: “Ừ, anh cứ liệu mà làm.” *** Cùng lúc đó, sau khi thư ký La đưa ông Takahashi và ông Chương đến khách sạn rồi trở về, nhìn thấy thị trưởng Mao không có chút vui mừng nào trên khuôn mặt mà lại thở dài, anh ta hơi ngạc nhiên: “Thị trưởng, ngài không đàm phán được với giám đốc Diệp sao?” Thị trưởng Mao đỡ trán rồi buồn rầu nói: “Tôi thấy Tiểu Diệp quyết tâm không đồng ý.” Thư ký La im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Rắc rối lớn rồi. Ông Takahashi và ông Chương tìm đến đây và yêu cầu được gặp giám đốc Diệp, chắc là sẽ đến thẳng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Nếu giám đốc Diệp không đồng ý, e rằng chuyện này sẽ thất bại.” Thị trưởng Mao hiểu rất rõ việc này. Với một huyện lạc hậu như huyện Vĩnh Trường, trước đây họ chưa bao giờ nghĩ rằng có thể xúc tiến đầu tư và thu hút được tập đoàn đa quốc gia lớn như Phú Hữu, vì thế họ không tranh giành gì hết, ai ngờ đối phương lại chủ động tìm đến còn muốn được hợp tác đầu tư và chỉ đích danh cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, không cần nói cũng biết là vì ai. “Trước hết cậu đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không chắc chắn rằng sẽ có nhiều người tìm đến Tiểu Diệp, hơn nữa nếu để ông Takahashi và ông Chương nghe thấy thì cũng không hay.” Thị trưởng Mao lo lắng mà dặn dò. Thư ký La gật đầu: “Tôi biết. Nhưng chuyện này... Tôi sợ huyện sẽ thúc giục giám đốc Diệp nhanh chóng đưa ra câu trả lời. Giám đốc Diệp còn lo lắng chuyện gì sao? Hay là để tôi thử thuyết phục cô ấy xem có được hay không.” Thị trưởng Mao khẽ lắc đầu: “Khó lắm. Cô ấy muốn giữ quyền kiểm soát khi hợp tác đầu tư nhà máy, nhưng Phú Hữu lại bỏ ra hai trăm triệu nên không thể nào làm cổ đông nhỏ được.” Đúng thế, hai trăm triệu đã đủ để mua vài cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ rồi, sao Phú Hữu có thể bằng lòng làm kẻ dưới khi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy. Thư ký La cũng không biết phải làm gì lúc này, sự hăng hái lúc trưa lập tức chẳng còn lại gì. Thị trưởng Mao im lặng một lúc rồi phất tay: “Cậu để tôi nghĩ xem có cách nào khác hay không.” Thư ký La lặng lẽ đi ra ngoài, chuyện này khó làm, hai bên đều không dễ nhượng bộ. Suy nghĩ một lúc lâu, sau khi tan ca, anh ta lái xe đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ để tìm Diệp Mạn, quyết định sẽ nói chuyện lại với cô. Nghe được thông báo từ bảo vệ cổng, Diệp Mạn hoàn toàn không thấy bất ngờ. Chuyện cô không đồng ý đã truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mượn cái cớ lo cho toàn cục (*) mà đến đây khuyên cô, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, không ngờ chỉ có mỗi thư ký La đến! (*) Nguyên văn: 顾全大局 – Lấy đại cục làm trọng. Diệp Mạn sai người mời thư ký La vào rồi ôn tồn nói: “Đã tan làm rồi, sao thư ký La lại đến đây? Anh ngồi đi, anh muốn uống gì?” Thư ký La xua tay: “Giám đốc Diệp, không cần đâu, tôi không khát. Chắc cô đã đoán được mục đích tôi tới đây, chúng ta đều là người quen cũ nên tôi cũng không vòng vo nữa. Trong chuyện này bên tìm đến trước là Phú Hữu, cả huyện đều rất vui mừng, mong cô thông cảm cho nỗi khó xử của thị trưởng Mao.” Diệp Mạn gật đầu cười và nói: “Tôi hiểu, tôi cũng hiểu được lập trường  của thị trưởng Mao. Trong chuyện này, cả hai chúng ta đều không sai mà chỉ xung đột về lợi ích thôi.” Cô nói rất hay nhưng cũng rất rõ ý, cô sẽ không nhượng bộ. Thư ký La hơi nhức đầu, anh ta khuyên Diệp Mạn: “Sau khi Phú Hữu gia nhập, tuy cổ phần cô nắm giữ ít hơn nhưng nhà máy phát triển nhanh hơn, sau này cũng sẽ được chia càng nhiều lợi nhuận, giám đốc Diệp sẽ không thiệt thòi đâu.” “Định nghĩa có thiệt thòi hay không không phải do người khác quyết định, thư ký La không phải tôi, làm sao anh có thể biết tôi sẽ chịu không tổn thất? Điều tôi muốn chính là thương hiệu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ngày càng phát triển và nổi tiếng toàn quốc.” Diệp Mạn nói thẳng ra: “Nếu quyền kiểm soát thuộc về người khác, sau này cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ thế nào đây? Thư ký La, tôi hiểu mục đích anh đến, hiểu lập trường của anh và cũng mong anh hiểu cho những khó khăn của tôi. Nếu ông Takahashi và ông Chương muốn mảnh đất và những công nhân này, tôi có thể cho họ. Nếu anh muốn chắc chắn thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, tôi sẽ nhường lại cả nhà máy và công nhân, có được không?” Mặc dù thư ký La không quá hiểu về chuyện kinh doanh nhưng anh ta nghĩ ông Takahashi và ông Chương sẽ không đồng ý. Thấy anh ta không nói lời nào, Diệp Mạn khẽ cười: “Chắc hẳn là thư ký La cũng biết đối phương sẽ không bỏ ra hai trăm triệu một cách vô ích mà sẽ luôn có ý đồ, và điều bọn họ muốn chính là nền móng cho sự phát triển của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi, tôi sẽ không cho. Nếu huyện sẵn lòng tin tưởng Diệp Mạn tôi, bằng lòng cho tôi thời gian, tôi chắc chắn rằng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có thể xây dựng một nhà máy lớn với sáu nghìn công nhân trong tương lai, thúc đẩy sự phát triển kinh tế của cả huyện. Thư ký La, anh chuyển lời tôi nói cho thị trưởng Mao, cũng thay tôi cảm ơn ngài ấy, nếu không có ngài ấy che giấu giúp tôi có lẽ lúc này chỗ tôi chẳng khác gì chợ bán thức ăn rồi.” Thư ký La rất khâm phục sự thông minh của Diệp Mạn. Anh ta thở dài: “Giám đốc Diệp, đọc truyện ở ứng dụng truyện full - online hay đi, thật sự không thể thương lượng được nữa sao?” Diệp Mạn chỉ cười với anh ta. Thư ký La đành phải trở về trong sự bất lực. Dù thị trưởng Mao cố tình giữ kín chuyện này nhưng mọi người trong huyện rất tinh ý, trong cuộc họp ngày đó Diệp Mạn chưa đồng ý mà lại tìm lý do để từ chối, sau đó không có thêm tin tức gì. Rất rõ ràng, vấn đề nằm ở phía cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Vì thế Diệp Mạn chỉ được yên tĩnh trong hai ngày, đến ngày thứ ba, nhiều người từ khắp nơi liên tục đến đây tìm cô, khuyên bảo đủ kiểu, suy nghĩ vì kinh tế của cả huyện, suy nghĩ vì người dân trong huyện, phải có tinh thần thập thể, đừng quá ích kỷ. Lúc đầu Diệp Mạn còn nể mặt mà tiếp đón bọn họ, nhưng sau khi liên tục bị mấy người chưa từng gặp này dạy dỗ, dù tính tình của cô tốt thế nào cũng sẽ tiêu tan, cô trực tiếp ra lệnh cho bảo vệ: “Sau này có bất kỳ ai đến, dù họ làm ở bộ phận nào, lừa rằng có quan hệ người thân họ hàng với tôi ra sao thì tất cả đều không gặp.” Nếu họ không biết xấu hổ, vậy cô chẳng cần nể mặt bọn họ nữa. Sau khi từ chối hết những người này, Diệp Mạn đi tìm trưởng ban Mộc: “Chắc chú đã nghe được chuyện Phú Hữu muốn hợp tác đầu tư với nhà máy chúng ta.” Đúng là trưởng ban Mộc đã nghe được tin nhưng ông ấy thấy tâm trạng hai ngày nay của Diệp Mạn không tốt nên không đi tìm cô. Bây giờ Diệp Mạn chủ động nói đến, ông ấy đành gật đầu: “Ừ, chú nghe nói huyện rất quan tâm dự án này. Cháu định làm gì bây giờ?” Ông ấy không hỏi Diệp Mạn có đồng ý hay không. Nếu cô bằng lòng thì sẽ không như hiện tại. Diệp Mạn ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Trưởng ban Mộc, nếu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chuyển ra khỏi huyện Trường Vĩnh, chú có đi cùng nhà máy không?” Trưởng ban Mộc kinh ngạc nhìn cô, rất lâu không nói gì: “Cháu đã nghĩ kỹ chưa?” “Không có cách nào khác. Miếng bánh ngọt của Phú Hữu quá hấp dẫn và cũng thật sự có thể mang lại lợi ích lớn cho huyện, cháu sẽ trở thành kẻ cản đường, là tội nhân của huyện nếu không đồng ý, chắc hẳn lúc này có rất nhiều người đang mắng cháu. Cứ kéo dài mãi cũng không phải là cách, chúng ta nên quyết định sớm hơn, cháu đã nhờ quản lý Bàng tìm địa điểm cho nhà máy mới, chú đồng ý đi theo cháu thì tốt, nếu chú không muốn thì cháu cũng không ép buộc.” Diệp Mạn bình tĩnh nói. Trưởng ban Mộc giờ mới biết đó không phải là suy nghĩ trong lúc nhất thời kích động của Diệp Mạn mà là suy nghĩ đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Ông ấy nhíu mày: “Nhỡ đâu huyện không đồng ý thì sao?” Diệp Mạn khẽ cười: “Đến lúc đó sẽ đăng ký công ty mới ở Phụng Hà và gạch bỏ khỏi nơi này. Đồng ý hay không đồng ý có ý nghĩa gì nữa?” Tất nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng cô cũng chẳng cần sự đồng ý của bọn họ. Trưởng ban Mộc rất khó để đưa ra quyết định, người thân bạn bè của ông ấy đều ở đây, ông ấy sinh ra ở đây, sống cả đời tại huyện nhỏ này nên ông ấy vẫn thấy hơi lo lắng và đắn đo vì phải rời xa quê hương khi đã lớn tuổi. Thấy thế, Diệp Mạn cũng không thúc giục ông ấy, cô cười nói: “Vậy cháu cho chú biết trước, chú thầm hiểu rõ là được. Trong nhà máy có người thảo luận chuyện này không ạ?” Trưởng ban Mộc gật đầu: “Có, có người vui và có cả người lo. Vui vì sau khi nhà máy mới được thành lập, cơ hội làm việc sẽ nhiều hơn, người thân bạn bè trong gia đình cũng có cơ hội vào nhà máy làm việc, còn lo lắng hầu hết đều là những nhân viên cũ của Hồng Tinh, họ hoàn toàn không thích Nhật Bản vì lúc trước đã lừa chúng ta mua dây chuyền sản xuất với giá cao, khiến chúng ta thiệt hại nặng nề.” Nếu tất cả mọi người đã biết, cứ kéo dài mãi và mặc kệ tin đồn lan rộng sẽ không tốt và khiến cho các công nhân không có tâm trạng làm việc. Suy nghĩ vài giây, Diệp Mạn nói với trưởng ban Mộc: “Chú thông báo cho tất cả công nhân rằng hai giờ chiều nay sẽ có một buổi họp ngắn trong sân.” Thông báo chuyện này sớm hơn để cắt đứt tâm tư của một số người, tránh cho họ đến làm phiền cô mỗi ngày. Trưởng ban Mộc biết Diệp Mạn muốn nói gì, ông ấy thở dài rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” Một giờ năm mươi phút chiều, các nhân viên đều tập trung trong sân. Sau khi Diệp Mạn đi ra, cô nói với trưởng ban Mộc: “Chú nói bảo vệ cho những người ở ngoài kia vào để họ nghe cùng.” Trưởng ban Mộc cạn lời, lần này giám đốc của họ muốn làm lớn chuyện rồi! “Được, chú đã hiểu.” Ông ấy đích thân đi ra cửa dẫn cán bộ của các đơn vị vào, chỉ vào rất nhiều nhân viên và nói với tâm tình nặng trĩu: “Đáp án các ông muốn, giám đốc Diệp sẽ đích thân công bố cho tất cả nhân viên trong nhà máy.” “Ông có ý gì? Diệp Mạn muốn làm gì đây? Đã được huyện phê chuẩn chưa?” Trưởng ban Mộc giả vờ như không nghe thấy, thị trưởng Mao còn chưa nói gì, mấy kẻ cầm lông gà làm lệnh tiễn (*) là cái thá gì chứ! Nếu nhân viên trong nhà máy mất việc, tất cả là do bọn họ. (*) Cầm lông gà làm lệnh tiễn - Nguyên văn: 拿着鸡毛当令箭. câu tục ngữ này dùng để miêu tả một người dựa hơi cấp trên (hoặc ai đó) để ra lệnh không liên quan hoặc cực kỳ rộng, dùng giọng điệu kiêu ngạo để ép buộc người khác, hoàn toàn không cân nhắc nhân tố khách quan. Nói cách khác là “giở trò quyền mưu, lấy giả làm thật, công khai ra lệnh”. Ngoài ra, nó còn có nghĩa là chuyện bé xé ra to, mượn chuyện khác để nói chuyện mình. Diệp Mạn đứng ở trên bậc thềm cao hơn nhóm người hai bước, cầm micro lên: “Chào mọi người, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây là vì có một chuyện muốn thông báo cho mọi người. Chắc hẳn mọi người đã nghe nói tập đoàn Phú Hữu có ý định đầu tư hai trăm triệu để xây dựng nhà máy ở huyện chúng ta, tôi sẽ không nói tỉ mỉ nữa mà chỉ nói về quyết định của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ!” Nghe vậy, mọi người lập tức yên lặng, nhìn Diệp Mạn ở phía trước với vẻ đầy mong chờ. Diệp Mạn dừng lại trong chốc lát rồi lại nói: “Vì sự phát triển lâu dài, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ chuyển đến thành phố Phụng Hà, mang theo các thiết bị, nguyên vật liệu và các nhân viên kỹ thuật từ nơi khác đến, còn những nhân viên khác, nếu muốn ở lại thì mỗi người sẽ được bồi thường hai tháng tiền lương, nếu muốn đi cùng chúng tôi, tôi cũng chào đón mọi người, mời mọi người đến chỗ trưởng ban Mộc để đăng ký, thời hạn là trước giờ tan ca ngày mai, đêm nay mọi người có thể về nhà và bàn bạc kỹ với gia đình. Nhà máy của chúng ta chính thức đóng cửa vào cuối tháng này, hy vọng mọi người có buổi làm việc cuối cùng tốt đẹp, hoàn thành tốt công việc, mọi người quay lại làm việc đi!” Chuyện này giống như sét đánh giữa trời quang, các nhân viên còn chưa động đậy. So với cái bánh to mà không thể thấy của Phú Hữu, tất nhiên là nắm chắc trong tay một công việc thật sự sẽ đáng tin hơn, hơn nữa đãi ngộ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ khá hậu hĩnh, tiền lương còn nhiều hơn nhà máy cũ của bọn họ. Tất cả mọi người không muốn mất đi công việc như vậy nên có không ít người hô lớn: “Giám đốc Diệp, đọc truyện ở ứng dụng truyện full - online hay đi, có thể không chuyển nhà máy được không?” Diệp Mạn giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Đây là quyết định của nhà máy, mọi người có thể quay về và suy nghĩ thật kỹ chuyện đi hay ở, mỗi một người đều là nhân viên tốt của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nếu mọi người sẵn lòng đi đến Phụng Hà với chúng tôi, tôi rất hoan nghênh. Tất cả mọi người đi làm đi, còn ý kiến gì có thể thảo luận tiếp sau khi tan làm.” Các nhân viên đành phải rời đi. Những người xung phong đảm nhận việc thuyết phục Diệp Mạn của mười mấy đơn vị kia đều kinh ngạc. Phải xử lý chuyện cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mặc kệ mọi chuyện mà chạy trốn thế nào đây? Bây giờ bọn họ có nên khuyên Diệp Mạn hay không? Hơn nữa, nếu trở về thì phải báo cáo với đơn vị thế nào? Lúc trước là do chính bọn họ đã tự tin nhận lấy nhiệm vụ này.  

 

 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play