Bước chân của người đàn ông không hề có ý tiến thêm. Tô Trà đứng yên tại chỗ, gió mạnh thổi qua giữa hai bên không ngừng mang theo những mùi hương khác nhau.
Đối với người đàn ông và thuộc hạ của hắn ta, đó là một mùi hoa khó tin, có thể cảm nhận rõ ràng. Nhưng với Tô Trà, thứ cậu ngửi thấy lại là mùi máu tanh nồng đậm. Không biết có phải ảo giác hay không, người đàn ông đứng đối diện cậu trông không giống con người, mà giống một con sói hơn.
Mạnh mẽ, nhanh nhẹn, nguy hiểm.
Theo bản năng, cậu lùi lại một bước, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu bỗng cảm nhận được luồng khí đáng sợ từ người đàn ông này đã giảm đi đôi chút.
Sự giảm sút này không đến từ thay đổi cảm xúc, mà do hương hoa mang theo một sức mạnh kỳ lạ, khiến tinh thần thể hung bạo kia bình ổn lại.
Đáy mắt trà màu nâu của Tô Trà thoáng hiện lên một tia hài lòng.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng lại hết lòng bảo vệ ấu tể.
Đều trùng khớp.
Hiểu lầm sự suy giảm sát khí là lòng thương xót dành cho ấu tể đi lạc, cậu chủ động mở rộng hai tay—
Ấu tể đến rồi! Mau đến sủng chết tôi đi!
Ba khẩu pháo trên chiến hạm phía trước đồng loạt nhắm vào Tô Trà, có thể khai hỏa chỉ trong nháy mắt. Khoảng cách giữa cậu và người đàn ông chưa đến năm mét, đối phương chỉ cần chưa đến 0.1 giây là có thể đến bên cạnh và bẻ gãy chiếc cổ mong manh này.
Hành động "chủ động" tiếp cận như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy vừa ngu ngốc vừa khó hiểu.
Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại.
Là chỉ huy của Quân đoàn Đệ Nhất Đế Quốc, trong những năm qua, anh ta đã gặp vô số vụ ám sát. Không thiếu những kẻ lợi dụng trẻ con để làm mồi nhử.
Đống phế tích này từng là một căn cứ bí mật của một tổ chức nghiên cứu cực đoan. Để tìm ra cách giúp người Già Lam có được khứu giác, một nhóm nhà khoa học điên rồ, dưới sự tài trợ của tập đoàn, đã tiến hành hàng loạt thí nghiệm phi pháp trên cơ thể sống.
Năm đó, chính người đàn ông này đã đích thân dẫn quân tiêu diệt căn cứ. Ngoài những thí nghiệm thể được giải cứu, nơi đây không có dấu hiệu của bất kỳ sinh mệnh nào còn sót lại. Một năm đã trôi qua, vậy mà bây giờ, trong đống tàn tích này lại xuất hiện một đứa trẻ xa lạ, thế nào cũng thấy không hợp lý.
Tô Trà vẫn dang tay bước về phía trước, giống như đang tuyên bố rằng trên người mình không có vũ khí.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Thưa tướng quân." Một thuộc hạ khẽ gọi phía sau.
Bây giờ, họ nên xử lý đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này thế nào đây?
Tô Trà đã đứng ngay trước mặt người đàn ông, trong mắt lộ rõ mong đợi, không hề che giấu.
Ít nhất, hiện tại không có vẻ gì là nguy hiểm.
Người đàn ông nhìn cậu vài giây rồi cất giọng: "Đi theo."
Đây là một phép thử. Các thí nghiệm thể thông thường rất dễ kích động và hung hãn, không thể nào lại ngoan ngoãn đi theo người khác mà không chút phòng bị.
Tô Trà đứng yên tại chỗ, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tả: "Tôi phải tự đi sao?"
Đây là câu đầy đủ nhất mà Tô Trà nói từ khi gặp mặt, bằng ngôn ngữ chung của Liên Minh, phát âm có phần không chuẩn.
Hệ thống keo kiệt chưa từng cung cấp gói ngôn ngữ, mỗi lần làm nhiệm vụ, cậu đều phải tự học trước ngôn ngữ của nhiệm vụ tiếp theo.
Nghĩ đến đây, vành mắt cậu bỗng đỏ lên.
Tất cả những gian khổ của ngày hôm qua, đều là để có một cuộc sống tốt đẹp hơn hôm nay. Cuối cùng cũng đợi được rồi.
Người đàn ông không để tâm đến vấn đề phát âm của cậu, nếu đúng là thí nghiệm thể, thì việc cậu không nói chuyện thường xuyên mới là điều bình thường.
Chiến hạm khổng lồ, trông có vẻ gần nhưng thực tế lại cách ít nhất vài nghìn mét. Một người đã không còn hoài bão, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống như Tô Trà, thậm chí cảm thấy việc di chuyển quá mệt mỏi.
"Có phương tiện di chuyển không?"
Người đàn ông đã nghĩ đến mọi khả năng, nhưng yêu cầu này của cậu hiển nhiên nằm ngoài mọi dự đoán. Hắn trực tiếp xoay người, không buồn đáp lại.
Đây là phép thử thứ hai.
Ngay khoảnh khắc người đàn ông quay người, Tô Trà lập tức lên tiếng từ chối: "Khoan đã, tôi không muốn người khác ôm."
Xét về tuổi tâm lý, kiểu bế bồng thân mật của trẻ con hoàn toàn không hợp với cậu.
Tô Trà chấp nhận số phận mà bước lên trước.
Một số thuộc hạ đi theo bên cạnh người đàn ông không khỏi nghĩ, chẳng lẽ đầu óc đứa trẻ này có vấn đề?
Cậu đi rất chậm, thỉnh thoảng lại thở dài khe khẽ.
Đến gần mới thấy chiến hạm to lớn đến mức nào, độ dốc của lối lên rất cao, may mắn có cầu thang nhỏ, nhưng dù vậy cậu vẫn leo lên vô cùng vất vả.
Mái tóc dài màu bạc quét xuống sàn. Cậu nghiêng đầu nhìn con dao găm bên hông người đàn ông.
Người đàn ông không từ chối, xoay ngược chuôi dao đưa tới, đảm bảo phần lưỡi không hướng về phía cậu, đồng thời quan sát cách cậu sử dụng vũ khí.
Một tiếng ‘sột soạt’vang lên, mái tóc quá dài lập tức bị cắt ngắn, không còn gây trở ngại khi di chuyển.
Không có kỹ năng sử dụng dao bài bản.
Ánh mắt người đàn ông dời lên mặt Tô Trà.
Đế Quốc Già Lam không có khái niệm về huyết thống thuần chủng, nơi này được gây dựng từ những cuộc chiến tranh không hồi kết, đa phần công dân đều mang dòng máu của nhiều chủng tộc khác nhau.
Màu tóc bạc trắng khá phổ biến.
Nhưng màu mắt này thì có chút kỳ lạ.
Ánh mắt dò xét khiến Tô Trà cảm thấy khó chịu, cậu vô thức siết chặt phần tóc bị cắt xuống.
Người đàn ông cũng nhận ra điều đó. Dù cậu có đáng nghi đến đâu, trước khi làm rõ mọi chuyện, vẫn không thể loại trừ khả năng đây là một nạn nhân thực sự.
Hắn khẽ nói: "Yên tâm, chúng tôi không phải kẻ biến thái."
Cậu sẽ không phải chịu bất kỳ thí nghiệm nào nữa. Mẫu máu, tóc hay bất cứ thứ gì, sẽ không bao giờ bị đem ra nghiên cứu.
Người đàn ông nhận lấy đoạn tóc bị cắt xuống, đôi găng tay đen nhẹ nhàng siết chặt.
Mái tóc lập tức vỡ vụn thành tro.
Như những chuyện cũ, theo gió bay đi.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến đồng tử màu hổ phách của Tô Trà khẽ giãn ra: "Anh là…"
Ba chữ 'biến thái sao’ bị cậu cố nuốt xuống.
Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ đây là một loại nghi thức kỳ lạ nào đó.
Chiến hạm khổng lồ và nguy nga, từng đường nét bên ngoài đều vô cùng trơn tru, ngay cả dưới bầu trời u ám, lớp hợp kim vẫn tỏa ra ánh sáng xa hoa lấp lánh. Thế nhưng, khoảnh khắc thực sự bước vào bên trong, cảm giác lại chẳng khác gì bị nhốt trong một nhà giam.
Khoang tàu chỉ có vài viên tinh cầu lơ lửng phát sáng, ánh sáng yếu ớt trải dài trên các bức tường kim loại lạnh lẽo. Ngay gần cửa ra vào là khu vực nghỉ ngơi, và ngay giây phút bước vào, Tô Trà lập tức bị hơn chục ánh mắt đồng loạt khóa chặt.
Những binh sĩ tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, ánh mắt bọn họ hướng đến cậu không thể gọi là thân thiện, nhưng cũng không phải cố ý nhắm vào cậu. Chỉ là, bản chất của họ đã định sẵn là những cỗ máy giết chóc lạnh lùng.
Tô Trà chủ động nở một nụ cười thân thiện.
Không biết ở đây có quy tắc chào hỏi gì không, cậu giơ tay vẫy nhẹ, vì vóc dáng nhỏ bé nên trông càng có vẻ rụt rè.
"Chào mọi người." Không nhận được phản hồi, cậu bổ sung thêm một câu.
Cuối cùng, một chiến sĩ vạm vỡ khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Tinh thần thể của hắn là một con gấu trắng, thuộc nhóm dễ giao tiếp nhất trong quân đoàn.
Thông thường, tinh thần thể càng mạnh thì sức chiến đấu càng cao, đồng thời cũng càng dễ bạo loạn. So với thượng tướng, những chiến sĩ này có tinh thần thể ổn định hơn, không hề bị ảnh hưởng bởi tác dụng xoa dịu yếu ớt từ hương hoa của cậu. Nhưng ngay từ khoảnh khắc cậu xuất hiện, một cảm giác thoải mái hiếm hoi đã đồng loạt lan tỏa.
Cùng lúc đó, người đàn ông quay sang một thuộc hạ: "Liên hệ với bác sĩ Norton, bảo anh ta rằng chiến hạm sẽ đến trong vòng ba mươi phút."
Sau đó, hắn hỏi cậu: "Có nhớ số công dân không?"
Cậu lắc đầu.
"Tên thì sao?"
"Tôi là Tô Trà." Trả lời xong, cậu lập tức hỏi lại: "Còn anh?"
Đôi mắt mèo trong suốt không vướng chút tạp chất, dưới ánh nhìn ấy, người đàn ông thế mà lại đáp lời. Hắn chậm rãi nói ra hai cIsser."
"Isser?" Tô Trà vô thức lặp lại, phát âm bằng tiếng phổ thông liên hành tinh có chút khó khăn, thế là cậu đọc lại hai lần.
Hành động này khiến các binh sĩ xung quanh không nhịn được mà liếc nhìn cậu. Ở Đế quốc, gần như chẳng ai dám gọi thẳng tên của thượng tướng, vậy mà bây giờ, một đứa trẻ lại hồn nhiên đọc lên không chút kiêng dè, trông vừa kỳ quặc vừa có chút buồn cười.
Tô Trà không để ý đến ánh mắt của họ, cậu đang mải quan sát những vật dụng công nghệ cao xung quanh. Dù sao thì công nghệ càng phát triển, cuộc sống lại càng tiện nghi hơn. Nhìn những viên tinh cầu lơ lửng dùng để chiếu sáng, cậu tò mò đặt tay lên một viên, ánh sáng phản chiếu lên mái tóc bạc dài khiến nó tỏa ra một loại thần thánh thanh khiết.
Bầu không khí yên tĩnh trang nghiêm ấy bị phá vỡ bởi âm thanh "tít tít" từ bộ đàm.
Sau khi kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói gấp gáp: "Không biết ai đã báo tin cho giới truyền thông!"
Vì cảm xúc dâng cao mà âm lượng bị kéo lên, những người khác dù chỉ nghe được vài câu rời rạc cũng không khỏi nhíu mày. Mới chỉ vài phút trôi qua, rò rỉ tin tức chắc chắn chỉ có thể từ nội bộ hoặc bệnh viện.
Nhìn thoáng qua thời gian, Isser tạm thời không truy cứu việc rò rỉ thông tin mà chuyển ánh mắt sang Tô Trà: "Lát nữa, có thể cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều phóng viên."
Phóng viên?
Tận dụng tấm kim loại bên cạnh làm gương, Tô Trà chỉnh trang lại diện mạo: "Trông ổn chứ?"
Một đứa trẻ mất tích trở về, truyền thông thi nhau đưa tin cũng không có gì lạ.
Khoảnh khắc ấy, Isser nuốt lại những lời định dặn dò. Hắn vòng qua khoang nghỉ ngơi và phòng chỉ huy, dẫn cậu đến đuôi chiến hạm.
Một chiếc phi cơ đời mới đang lặng lẽ đậu ở đó.
Sau khi quẹt thẻ, cửa khoang mở ra, Tô Trà vừa bước vào thì cửa lập tức đóng chặt, ngay sau đó, phi cơ tách khỏi chiến hạm, bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Dù chiến hạm có tốc độ cao nhưng khi ở bên trong lại không hề cảm thấy gì. Còn khi ngồi trong phi cơ, cảm giác lại chẳng khác gì đang chơi trò đua xe tốc độ.
Mười phút sau, phi cơ đáp xuống trước một bệnh viện.
Isser nhìn qua màn hình hiển thị, ánh mắt tối sầm lại. Đám phóng viên này nhanh hơn hắn tưởng.
"Không xuống sao?" Tô Trà chủ động hỏi.
Isser lấy một chiếc mũ bảo hộ, tự tay đội lên đầu cậu.
Đây là loại mũ đặc chế dùng trên chiến trường vũ trụ, nhược điểm duy nhất là kích cỡ riêng biệt, đội lên đầu Tô Trà trông hơi quá khổ, che gần hết cả cổ, phần khoét cho mắt bây giờ lại thành chỗ lộ ra gò má.
Nhưng ít ra thì nó hoàn toàn che được khuôn mặt, không lo bị chụp hình. Isser hiếm khi nói một câu an ủi: "Đừng sợ."
"……" Thật sự không phải là kẻ biến thái sao?
Nhìn chiếc mũ nặng trịch trên đầu, Tô Trà vất vả gỡ ra, khoát tay từ chối: "Đội vào thở không nổi."
Isser đột nhiên bật cười, vỗ nhẹ lên vai cậu, trong ánh mắt sắc bén lộ ra chút tán thưởng: "Rất tốt."
Tô Trà bị cái vỗ này làm cho lảo đảo.
Isser đỡ cậu đứng vững. Công dân Đế quốc, phải có ý chí kiên cường như vậy mới đúng.
---
"Đó là phi cơ của thượng tướng Isser, nhanh lên!"
Khoảnh khắc này, đám phóng viên có mặt tại hiện trường hận không thể dùng ống kính chụp lại từng hơi thở của nhân vật chính.
Cửa khoang mở ra bất ngờ, một bóng dáng cao lớn bước xuống, khí thế mạnh mẽ khiến đám phóng viên theo phản xạ lùi lại một bước.
Bốn phương tám hướng đều có người phục kích, nhưng trong khoảnh khắc đó, tiếng ồn ào lập tức im bặt, chỉ còn lại âm thanh của màn trập máy ảnh. Dù người đàn ông đã cố che chắn phần lớn góc máy, nhưng vẫn có vô số ánh đèn flash chớp lên trên khuôn mặt cậu.
Khi hai bóng dáng, một lớn một nhỏ, càng lúc càng đến gần, một nhiếp ảnh gia bỗng rời mắt khỏi ống kính, sững sờ ngẩng đầu xác nhận lại.
"Nhìn kìa! Cậu ấy đang cười."
Tô Trà rất phối hợp, không cúi đầu, thậm chí còn chủ động đối diện với ống kính.
Nụ cười có phần gắng gượng ấy khiến các phóng viên không khỏi tự vấn lương tâm—phải chăng họ đã quá tham lam tin tức, quên mất rằng trước mặt mình chỉ là một đứa trẻ?
Nhưng Tô Trà chẳng hề biết bọn họ đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm. Cậu đang tận hưởng giây phút này như thể đang sải bước trên thảm đỏ, chẳng bận tâm đến mái tóc bạc bị gió thổi tung, mỉm cười tự tin, thỉnh thoảng còn vẫy tay chào hỏi.
"Cảm ơn, mọi người vất vả rồi."
Hoành tráng long trọng thế này, e rằng ngay cả minh tinh cấp quốc bảo xuất hiện cũng chỉ đến thế mà thôi.