Trong đấu trường Võ Thị, tuy rằng âm thanh rất ồn ào, nhưng vẫn có rất nhiều cao thủ võ đạo nghe được lời nói của Trương Nhược Trần, bọn họ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Người trên chiến đài kia không phải Hoàng Lễ?"

"Sao có thể như vậy? Rõ ràng là giống Hoàng Lễ như đúc, không có khả năng là giả được."

Một tên đệ tử Vân Đài tông phủ cười lạnh nói: "Rõ ràng là Trương Nhược Trần đánh không lại Hoàng Lễ, cho nên mới cố ý nói như vậy. Mọi người đừng để ý đến hắn, người nọ chính là Hoàng Lễ, ta và hắn là đồng môn sư huynh đệ, tuyệt đối không thể nhận nhầm."

Tuy rằng tất cả đệ tử Vân Đài tông phủ đều nói người trên chiến đài là Hoàng Lễ, nhưng thực lực Hoàng Lễ biểu hiện ra lại càng ngày càng mạnh. Thậm chí ngay cả thiên tài nhị tuyệt cũng chưa chắc đã đạt đến trình độ như hắn.

"Đại sư huynh, bây giờ phải làm sao? Hoàng Lễ căn bản không thể nào mạnh như vậy, nếu tiếp tục đánh tiếp, Trương sư đệ nhất định sẽ chết." Thường Thích Thích lo lắng nói.

Trương Nhược Trần dù sao cũng là thiên tài đứng đầu học cung Võ Thị, nếu hắn thật sự chết thảm trong đấu trường Võ Thị bởi vì âm mưu của Vân Đài tông phủ, đối với học cung Võ Thị mà nói tuyệt đối là tổn thất cực kỳ to lớn.

Tả Lãnh Huyền đứng một bên, lạnh giọng nói: "Bọn họ đã ký sinh tử khế ước, phải chiến đấu một cách công bằng, nếu không có chứng cớ, chúng ta tùy tiện nhúng tay vào, chắc chắn sẽ bị người đời chê cười. Dù sao đấu trường Võ Thị cũng là sản nghiệp của Tiền Trang Võ Thị, chúng ta không thể tự mình phá hoại quy tắc được."

Thường Thích Thích trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tả Lãnh Huyền, ngươi rốt cuộc có còn là học viên của học cung Võ Thị hay không? Nếu đây thật sự là âm mưu của Vân Đài tông phủ, để Trương sư đệ chết trên chiến đài thì làm sao bây giờ?"

Tả Lãnh Huyền nói: "Ta chỉ biết, người trên chiến đài chính là Hoàng Lễ, không thể nào là giả được. Bởi vì ta đã từng gặp Hoàng Lễ, biết rõ tướng mạo của hắn."

Trận đấu trên chiến đài càng lúc càng nguy hiểm, thực lực Hoàng Lễ thể hiện ra cũng ngày càng mạnh, đã sớm vượt qua võ giả Địa Cực cảnh trung kỳ.

Mỗi một đao chém ra, lực lượng lại càng tăng thêm vài phần.

Rất nhiều người đều lo lắng cho Trương Nhược Trần, nhưng lại ngại quy củ của đấu trường nên không dám tùy tiện ra tay trợ giúp.

Làm sao bây giờ?

"Xoẹt!"

Ánh đao xẹt qua trước ngực Trương Nhược Trần, cắt đứt võ bào, lộ ra Băng Hỏa Kỳ Lân giáp bên trong. Mũi đao và Băng Hỏa Kỳ Lân giáp nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra một mảng hoa lửa lớn.

Trương Nhược Trần lập tức lùi lại phía sau, nhìn thoáng qua ngực mình, lại trầm giọng hỏi: "Tu vi của ngươi đã đạt tới Địa Cực cảnh đại viên mãn, ngươi rốt cuộc là người nào?"

"Ngươi có thể nhìn ra tu vi của ta?" Hoàng Lễ hơi kinh ngạc một chút.

Hoàng Lễ tự nhận là mình che giấu rất khá, cho dù là thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh, cũng chưa chắc có thể nhìn ra tu vi cảnh giới chân thật của hắn.

Hắn lại không biết, tinh thần lực và nhãn lực của Trương Nhược Trần so với thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh càng thêm lợi hại, muốn nhìn thấu tu vi chân thật của hắn, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Cho Trương Nhược Trần cảm giác, thực lực của Hoàng Lễ tuyệt đối không dưới Độc Chu thiếu chủ. Ngoại trừ Trương Thiên Khuê và Hàn Thủy, thế hệ trẻ của Vân Đài Tông Phủ, căn bản không có khả năng có cường giả như vậy.

Chẳng lẽ là cao thủ tà đạo của Hắc Thị hay Bái Nguyệt Ma Giáo?

Sau khi tạm dừng ngắn ngủi, Hoàng Lễ lại công kích Trương Nhược Trần, uy lực lập tức tăng cường vài phần.

Tử Thiến đứng trong đám học viên của Võ Thị Học Cung, ánh mắt chăm chú nhìn Hoàng Lễ trên chiến đài, cắn chặt môi, do dự thật lâu, cuối cùng, như là hạ một quyết định gian nan.

Ánh mắt nàng lộ vẻ tuyệt nhiên, nói: "Người đó đích xác không phải Hoàng Lễ, hẳn là sát thủ của Địa Phủ Môn. Sát thủ đứng đầu Địa Phủ Môn có thể tu luyện võ kỹ Di Cân Súc Cốt "Tàm Điệp Công", thay đổi dung mạo của mình."

Trần Hi Nhi bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tử Thiến, nói: "Ngươi nói Hoàng Lễ kia là sát thủ của Địa Phủ Môn? Có chứng cứ gì không?"

Ánh mắt của Tả Lãnh Huyền lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tử Thiến, nói: "Thật là buồn cười, ngay cả chúng ta cũng không biết Địa Phủ Môn có võ kỹ dời gân rút cốt, ngươi chỉ là một học viên ngoại cung, làm sao biết được? Tàm Điệp Công? Chưa từng nghe nói qua."

"Các ngươi chưa từng nghe nói, đó là bởi vì chỉ có sát thủ đứng đầu Địa Phủ Môn mới có tư cách tu luyện Tàm Điệp Công. Tiến có thể làm bướm, lui có thể làm tằm. Bướm tắm cùng loại, nhưng lại dị hình. Một khi tu luyện thành Tàm Điệp Công, xương cốt, cơ bắp, kinh mạch đều có thể di động, trong nháy mắt có thể biến thành một người khác. Ta dám khẳng định, Hoàng Lễ trên chiến đài kia, trên thực tế là Thiếu chủ Địa Phủ Môn, Tử Âm Dương. Trong thế hệ trẻ tuổi ở Địa Phủ Môn, chỉ có hắn mới tu luyện Tàm Điệp Công."

Khi Tử Thiến nói người nọ là sát thủ đứng đầu của Địa Phủ Môn Tử Âm Dương, thật ra đã có chuẩn bị sẵn trong lòng, thân phận của mình rất có thể sẽ bại lộ, thậm chí có khả năng sẽ chết ở đấu trường Võ Thị.

Nhưng nàng lại không có lựa chọn nào khác, nhất định phải nói ra, chỉ có như vậy, bọn họ mới tin tưởng. Bằng không, Trương Nhược Trần trên chiến đài sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Tử Thiến tiếp tục nói: "Đại sư huynh, Trần sư tỷ, xin mời hai người tin tưởng ta, Hoàng Lễ trên chiến đài, nhất định là Tử Âm Dương. Mục đích của hắn là giết chết Trương Nhược Trần trên chiến đài, vừa có thể đạt được tiền thưởng kếch xù, vừa có thể khơi mào mâu thuẫn giữa Vân Đài Tông Phủ và Võ Thị Học Cung.

Tư Hành Không và Trần Hi Nhi liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.

Tư Hành Không lập tức xông về phía chiến đài, hét lớn một tiếng, nói: "Mau đóng cửa trận pháp trên chiến đài, người nọ không phải Hoàng Lễ, mà là sát thủ đứng đầu Địa Phủ Môn"

Lúc Tư Hành Không xông về phía chiến đài, Trần Hi Nhi nhìn chằm chằm Tử Thiến thật sâu, liếc mắt ra hiệu với hai học viên nội cung, nói: "Canh chừng nàng ta, đừng để nàng ta chạy trốn."

Trần Hi Nhi thông minh cỡ nào chứ, một học viên ngoại cung cư nhiên quen thuộc đối với Địa Phủ Môn như vậy, trong lòng sao có thể không nghi ngờ?

Bất kể vì nguyên nhân gì, Tử Thiến đã nói ra bí mật về Tàm Điệp Công, hiện tại cũng tuyệt đối không thể để nàng ta chạy trốn.

Trên chiến đài, Hoàng Lễ liếc Tư Hành Không dưới đài, cười lạnh nói: "Bị phát hiện rồi sao? Nếu đã vậy thì ta chỉ còn cách giết Trương Nhược Trần trước khi trận pháp đóng lại."

Hoàng Lễ nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lùng, khí tức trên người tăng vọt gấp mười lần, làn da trên người cũng giống như vỡ ra, thân hình cao hơn một thước, hai tay biến rộng, khuôn mặt càng thêm cứng rắn.

Dung mạo "Hoàng Lễ" đại biến, không còn là bộ dáng ban đầu, hoàn toàn biến thành một người khác.

Cho đến lúc này, cuối cùng những học viên của Võ Thị Học Cung cũng tin lời Tử Thiến.

"Trương Nhược Trần, ngươi đứng thứ ba mươi bảy trên "Thưởng Kim Bảng", đầu của ngươi, bản thiếu chủ lấy đây!" Hắn cười lớn, cầm Thanh Long Mạch Đao chém về phía Trương Nhược Trần.

Một đao này so với lúc trước không biết cường đại hơn bao nhiêu lần!

Nếu Trương Nhược Trần thật sự chỉ có tu vi Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, có thể nói là chắc chắn phải chết.

Trên ghế quan chiến, có người nhận ra thân phận của hắn, kinh hô một tiếng: "Là hắn, là một trong bảy đại cao thủ thế hệ trẻ tuổi của Hắc Thị, Thiếu chủ Địa Phủ Môn, Tử Âm Dương."

"Quả nhiên là Tử Âm Dương, lần này nguy rồi!"

Hoàng Yên Trần nhìn chằm chằm về phía chiến đài, trong lòng lo lắng cho an nguy của Trương Nhược Trần, lập tức hạ lệnh: "Phong lão, mau đi cứu Nhược Trần, tuyệt đối không thể để nó chết trong tay Tử Âm Dương."

Bà lão tóc bạc đứng sau lưng Hoàng Yên Trần, Phong lão, lập tức lao ra, thân thể nguyên bản già nua, bộc phát ra khí thế vô cùng cường đại, một quyền đánh về phía minh văn trận pháp trên chiến đài.

"Trận chiến của đám tiểu bối, lão bối các ngươi cần gì phải nhúng tay vào?" Một thanh âm hùng hậu vang lên, tựa như sấm rền vang vọng, chấn động mặt đất rung chuyển.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trong không khí lóe ra, đeo một tấm mặt nạ Quỷ Văn, đứng ở bên cạnh đấu trường, một chưởng đánh ra.

"Ầm!"

Hai vị thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh va chạm một kích, tạo thành chân khí ba động kịch liệt.

Trong đấu trường Võ Thị, không biết bao nhiêu võ giả bị cương phong cường đại hất bay, thất linh bát lạc đụng vào vách tường.

Hắc y nhân đeo mặt nạ Quỷ Văn sau khi đánh lui Phong lão, cười lạnh một tiếng, rót chân khí vào trong giọng nói, cất cao giọng nói: "Người của Hắc Thị nghe rõ, còn không mau ra tay, giết sạch đám đệ tử trẻ tuổi của Vân Đài Tông Phủ và Võ Thị Học Cung cho ta."

"Giết!"

Nghe được tiếng nói của hắc y nhân, võ giả Hắc Thị vốn đang ẩn nấp trên ghế quan chiến nhao nhao rút chiến binh ra, phát động công kích về phía đám người Vân Đài Tông Phủ và Võ Thị Học Cung.

Phong lão đứng yên tại chỗ, cách chiến đài mười trượng, nhìn chằm chằm hắc y nhân, giọng nói khàn khàn hỏi: "Ngươi là ai?"

Hắc y nhân đeo mặt nạ Quỷ Văn chắp hai tay sau lưng, trên người tản mát ra hàn khí bức người, cười lớn một tiếng: "Ta chính là tân nhiệm Hội trưởng Hắc Thị, phụ trách toàn bộ sự vụ của Hắc Thị tại Vân Vũ Quận Quốc. Ngươi một mình không phải là đối thủ của ta, gọi Tùng lão quỷ kia ra đây cùng nhau đi! Hôm nay ta muốn xem thử "Song Tuyệt Huyền Cơ" rốt cuộc lợi hại đến mức nào."

"Lão thân một mình là đủ để đánh bại ngươi."

Thân thể Phong lão lướt ngang, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Hội trưởng Hắc Thị, đánh ra một quyền.

Ai có thể ngờ rằng một lão bà già yếu như vậy lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng như thế?

"Nơi này quá chật hẹp, chúng ta ra ngoài đánh một trận."

"Oanh!"

Hội trưởng Hắc Thị giẫm mạnh một cái xuống mặt đất, giống như một viên đạn pháo, bay thẳng lên trời, trực tiếp phá tan đỉnh đấu trường, bay ra ngoài.

Phong lão thi triển thân pháp, lập tức đuổi theo.

Lần hành động này, cao thủ Hắc Thị xuất động toàn bộ, chỉ riêng thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh đã có ba người, cao thủ Địa Cực Cảnh và Huyền Cực Cảnh càng nhiều vô số kể.

Tư Hành Không giao đấu với một vị sát thủ Thiên Cực Cảnh của Địa Phủ Môn, cũng đã đánh ra khỏi đấu trường, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến. Thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh giao thủ, lực phá hoại vô cùng kinh khủng, có thể dễ dàng nghiền ép cao thủ Địa Cực Cảnh. Chỉ có những người như Tư Hành Không mới có tư cách giao đấu với thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh.

Tổng quản sự Độc Chu thương hội, Hoa Minh Công, cũng xuất hiện trong đấu trường, muốn bắt cóc Hoàng Yên Trần một lần nữa, nhưng lại bị Tùng lão chặn lại.

"Hoa Minh Công, ngươi còn dám can đảm động vào Quận chúa, hôm nay ta liều mạng với ngươi." Tùng lão tức giận nói.

Hoa Minh Công cười nói: "Cao thủ Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo liên thủ, các ngươi có thể ngăn cản được sao?"

Tùng lão và Hoa Minh Công hai vị cường giả Thiên Cực Cảnh cũng giao chiến kịch liệt với nhau. Chỉ trong chốc lát, một bức tường đã bị đánh sập, hai người đánh nhau đến mức khó phân thắng bại.

Toàn bộ đấu trường Võ Thị hỗn loạn tột độ, tiếng kêu gào, tiếng vũ khí va chạm, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt.

Trần pháp trên chiến đài sớm đã đóng lại, nhưng Tử Âm Dương vẫn bám riết lấy Trương Nhược Trần không tha, liên tục vung đao tấn công, muốn lấy mạng hắn.

Tu vi võ đạo của Tử Âm Dương không hề thua kém gì Thiếu chủ Độc Chu thương hội, Hoa Thanh Sơn, hơn nữa thủ đoạn tấn công của hắn còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ hiểm, không cho Trương Nhược Trần bất kỳ cơ hội thở dở nào. Trương Nhược Trần thi triển Không Gian lĩnh vực, đồng thời vận dụng thân pháp "Ngự Phong

Phi Long Ảnh" đến mức xuất thần nhập hóa, biến thành chín đạo tàn ảnh, khiến Tử Âm Dương khó lòng công kích trúng.

"Tượng Lực Cửu Điệp!"

Hắn liên tiếp đánh ra năm chưởng, năm đạo chưởng ấn chồng lên nhau, uy lực tăng lên gấp bội.

"Ầm!"

Tử Âm Dương vội vàng dùng đao đỡ, nhưng lại cảm thấy một cỗ lực đạo khổng lồ ập tới, chấn động đến mức cả người hắn tê dại, Thanh Long Mạch Đao trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài. Thanh Long Mạch Đao bay xa hơn mười trượng, cắm phập xuống đất, thân đao rung lên bần bật, phát ra tiếng ông ông chói tai.

Tử Âm Dương lùi về sau hơn mười bước mới đứng vững được, nhìn Trương Nhược Trần với ánh mắt kinh ngạc: "Chưởng pháp thật lợi hại, xem ra ngươi vẫn giấu giếm thực lực."

Ở phía xa, Trương Thiên Khuê nhìn thấy Trương Nhược Trần thi triển chưởng pháp, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Quả nhiên là hắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play