Sau khi Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo liên thủ phá hủy sản nghiệp của Tiền Trang Võ Thị ở Vân Vũ quận quốc, đấu trường Võ Thị cũng đóng cửa theo.
Nửa tháng trước, đấu trường Võ Thị mới bắt đầu kinh doanh lại.
Nhưng mà, võ giả đến đấu trường Võ Thị tham gia võ đấu lại không bằng trước kia, có thể nói là vô cùng vắng vẻ.
Cho tới hôm nay, đấu trường Võ Thị mới khôi phục lại khí thế phồn thịnh trước kia, trở nên đông nghịt người.
"Thắng bại đã sớm được định sẵn, trận chiến này còn cần phải xem sao?" Hoàng Yên Trần nói.
Nàng ngồi trên một tòa lầu các ở bên mép đấu trường Võ Thị, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy chiến đài ở trung tâm.
Nơi này có thể coi là vị trí quan chiến tuyệt hảo!
Đằng sau Hoàng Yên Trần, một lão bà tóc bạc phơ và một lão ông lưng còng, đứng bất động như hai pho tượng đá.
Hai người bọn họ là hai vị Võ Đạo Thần Thoại Thiên Cực cảnh do Thiên Thủy quận vương phái đến Vân Vũ quận quốc, chuyên môn đối phó với Độc Chu thương hội, tuổi tác đều đã hơn trăm tuổi, được người đời gọi là "Huyên Song Tuyệt".
Lão bà tên là Phong Huyên, lão ông tên là Tùng Cơ.
Bọn võ giả tà đạo của Độc Chu thương hội đều ẩn núp, trong thời gian ngắn rất khó tìm được tung tích. Cho nên, Huyên Song Tuyệt tạm thời đi theo bảo vệ Hoàng Yên Trần.
Biết rõ thực lực chân chính của Trương Nhược Trần, Hoàng Yên Trần tự nhiên cảm thấy trận chiến này không hề có chút hồi hộp nào. Nhưng đối với những võ giả khác mà nói, đây lại là một trận chiến đấu chênh lệch về thực lực.
Một người có tu vi Huyền Cực cảnh đại viên mãn, một người có tu vi Địa Cực cảnh trung kỳ.
Cho dù Trương Nhược Trần có thiên tư hơn người, muốn đánh bại Hoàng Lễ cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
"Học cung Võ Thị và Vân Đài tông phủ không phải đang liên thủ đối phó Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo sao, tại sao bọn họ lại nội đấu trước?"
"Chuyện này ngươi cũng không biết sao? Nghe nói là có liên quan đến Yên Trần quận chúa đấy."
"Sao lại có liên quan đến Yên Trần quận chúa nữa?"
Tên võ giả kia cười nói: "Lúc Yên Trần quận chúa bị nhốt ở Địa Hỏa thành, Cửu vương tử Trương Nhược Trần lại không thấy bóng dáng đâu, ngược lại là Trần Nhược ra tay cứu Yên Trần quận chúa. Bởi vậy nên tên đệ tử Vân Đài tông phủ kia mới nói Cửu vương tử nhát gan, không dám xông vào Địa Hỏa thành cứu người, không xứng với Yên Trần quận chúa. Cửu vương tử nghe vậy tức giận, muốn quyết đấu sinh tử với tên đệ tử Vân Đài tông phủ kia, để rửa sạch thanh danh.
"Cửu vương tử vẫn là quá mức xúc động rồi, dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Huyền Cực cảnh, sao có thể là đối thủ của võ giả Địa Cực cảnh được?"
"Cửu vương tử cũng là bị ép bất đắc dĩ, dù sao thì lời đồn liên quan đến Trần Nhược và Yên Trần quận chúa đã truyền khắp thiên hạ, đủ loại lời đồn đãi cũng đã bị bóp méo so với sự thật. Nếu Cửu vương tử hiện tại không đứng ra lập uy, sau này còn làm sao đặt chân được trong giới võ đạo nữa?"
"Nói cũng có lý."
Toàn bộ võ giả trong đấu trường Võ Thị đều đang nghị luận sôi nổi, người thì bàn tán về Yên Trần quận chúa và Trần Nhược, người thì thảo luận về Đoan Mộc Tinh Linh và Trần Nhược, còn có người lại đang tranh cãi xem rốt cuộc giữa Trương Nhược Trần và Hoàng Lễ ai mạnh hơn?
Đệ tử Vân Đài tông phủ và học viên học cung Võ Thị cũng đều tụ tập tại đấu trường Võ Thị, tự động chia thành hai phe đối lập rõ ràng.
Đệ tử Vân Đài tông phủ, dẫn đầu là Trương Thiên Khuê và Hàn Tiêu, tụ tập hơn bốn mươi người, trong đó có một nửa là đệ tử nội phủ Địa Cực cảnh.
Học viên học cung Võ Thị, dẫn đầu là Tư Hành Không và Trần Hi Nhi, nhân số hơi đông hơn so với Vân Đài tông phủ, những người có mặt cũng chủ yếu là học viên nội cung.
"Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại có thể chọc giận Trương sư đệ vốn nổi tiếng ôn hòa, Hoàng Lễ này thật sự là đáng chết!"
Trần Hi Nhi là người hiểu rõ tính tình của Trương Nhược Trần, nếu đối phương không làm quá đáng thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng đến sinh tử chiến để giải quyết vấn đề.
Tư Hành Không tay cầm bầu rượu, đầu tóc rối bù, cười nói: "Chỉ sợ chuyện này là do Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo ở sau lưng cố ý giở trò quỷ, muốn chia rẽ học cung Võ Thị và Vân Đài tông phủ, để chúng ta tự chém giết lẫn nhau, bọn chúng được lợi."
Thường Thích Thích nói: "Đại sư huynh, huynh cảm thấy đám người Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo kia hôm nay có xuất hiện không?"
"Chuyện này rất khó nói!"
Tư Hành Không nâng bầu rượu lên tu một ngụm, híp mắt cười nói: "Nếu ta là cao tầng của Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo, ta nhất định sẽ ra tay, nhân cơ hội này diệt trừ toàn bộ tinh anh trẻ tuổi của Vân Đài tông phủ và học cung Võ Thị, khiến hai thế lực lớn này tổn thất nặng nề. Thường sư đệ, đệ đi thông báo cho các sư đệ khác, bảo bọn họ cẩn thận một chút, nói không chừng hôm nay sẽ có một trận ác chiến."
Thường Thích Thích hơi biến sắc, nói: "Hay là ta đi thông báo cho bên Vân Đài tông phủ một tiếng, dù sao thì hiện tại chúng ta cũng coi như là đồng minh..."
"Không cần đâu!" Tư Hành Không lắc đầu, cười nói: "Trương Thiên Khuê không phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn đã sớm có bố trí, không cần chúng ta phải lo. Ta hiện tại rất muốn biết vị tiểu sư đệ kia rốt cuộc có thể địch nổi Hoàng Lễ hay không?"
Trần Hi Nhi biết Trương Nhược Trần đã đột phá đến Địa Cực cảnh, trở thành học viên nội cung, vì vậy mỉm cười nói: "Hoàng Lễ kia tính là cái thá gì, giao thủ với Trương sư đệ chính là tự tìm đường chết."
Bên trong đấu trường Võ Thị vang lên một trận ồn ào, thì ra là Hoàng Lễ đã đi lên chiến đài trước.
Trần Hi Nhi nhíu mày, ánh mắt tìm kiếm trong đấu trường Võ Thị nhưng không thấy bóng dáng Trương Nhược Trần đâu, nàng nói: "Trương sư đệ kia là thế nào, sao còn chưa lên?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không đúng!" Tư Hành Không thốt lên hai chữ.
Trần Hi Nhi vội hỏi: "Cái gì không đúng?"
Ánh mắt Tư Hành Không nhìn chằm chằm vào Hoàng Lễ đang đứng trên chiến đài, lắc đầu nói: "Tên Hoàng Lễ này... cho ta một cảm giác rất kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào, có lẽ là ta đa nghi chăng?"
Trần Hi Nhi cũng nhìn thoáng qua Hoàng Lễ trên chiến đài, cũng không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ đều là võ giả trẻ tuổi ở Thiên Ma võ thành, trên cơ bản đều quen biết nhau.
Cho dù Hoàng Lễ gần đây tu vi tăng tiến rất nhanh, cũng chẳng lợi hại được đến đâu, căn bản không lọt vào mắt Trần Hi Nhi.
Không lâu sau, Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa cùng cưỡi chiến thú, dưới sự bảo vệ của một đội cấm quân, tiến vào đấu trường Võ Thị.
Bên trong đấu trường vang lên những tiếng hò reo càng thêm nhiệt liệt.
Ánh mắt Trương Nhược Trần sắc bén, nhìn lướt qua toàn bộ đấu trường Võ Thị, cuối cùng dừng lại ở một hướng, khẽ gật đầu với mấy người quen bên học cung Võ Thị, sau đó ký tên lên sinh tử khế ước, từng bước một đi lên chiến đài, đứng đối diện Hoàng Lễ.
"Vù!"
Trận văn ở rìa chiến đài hiện lên, tạo thành một màn sáng hình cầu.
Dưới sự bảo hộ của màn sáng, có thể ngăn cản lực lượng của hai người đang chiến đấu trên đài tràn ra ngoài, tránh làm bị thương đến những võ giả đang quan chiến. Đồng thời, trận pháp minh văn cũng có thể ngăn cản võ giả dưới đài nhúng tay vào trận đấu. Trừ phi một trong hai người nhận thua, nếu không trận pháp minh văn sẽ luôn tồn tại. Hoàng Lễ tay cầm thanh Thanh Long Mạch Đao dài một trượng, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đỏ cấp bậc Ngũ giai Chân Vũ Bảo Khí, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Hắn không nói một lời, cũng không cho Trương Nhược Trần bất kỳ sự chuẩn bị nào, lập tức vung đao công kích.
"Vù!"
Hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, năm ngón tay siết chặt, bước chân trầm ổn, minh văn trên thanh Thanh Long Mạch Đạo dưới sự thôi thúc của chân khí trong cơ thể hắn, toàn bộ đều được kích hoạt, bộc phát ra một cỗ đao khí cường đại.
Ánh sáng trên lưỡi đao bay thẳng lên cao một trượng.
Trương Nhược Trần còn chưa đứng vững, một luồng đao phong mang theo khí thế cuồn cuộn đã ập đến trước mặt. Trong tầm mắt chỉ còn lại một màu xanh, mang theo sát khí lạnh lẽo.
"Có vấn đề!"
Trương Nhược Trần cảm giác được một tia không ổn, hắn cảm thấy khí tức trên người Hoàng Lễ có chút kỳ quái, hơn nữa tại sao Hoàng Lễ lại vội vàng tấn công như vậy? Không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Nhược Trần lập tức thi triển thân pháp, thân hình lướt ngang sang bên trái một bước, tránh được một đao đánh lén của Hoàng Lễ.
Đạo pháp của Hoàng Lễ lại quỷ dị một cách khác thường, thế đao không ngờ lại đuổi theo Trương Nhược Trần không tha, giống như hình với bóng, tiếp tục chém tới.
"Đạo pháp của Hoàng Lễ sao lại tinh diệu đến vậy?"
Trương Nhược Trần cảm thấy bản thân trước kia đã xem thường Hoàng Lễ, với đao pháp mà Hoàng Lễ thi triển lúc này, ít nhất cũng đã đạt đến cảnh giới Đạo Tùy Tâm.
Mặc dù tu vi Hoàng Lễ biểu hiện ra vẫn chỉ là Địa Cực cảnh trung kỳ, nhưng đao pháp hắn thi triển lại vô cùng huyền diệu, không phải là thứ mà võ giả Địa Cực cảnh bình thường có thể đạt tới.
Trương Nhược Trần tạm thời không muốn bại lộ thực lực, cho nên áp chế tu vi xuống dưới Địa Cực cảnh, thử đánh ra một chưởng.
"Long Tượng Quy Điền."
Trương Nhược Trần ổn định thân hình, điều động toàn bộ lực lượng, chân khí vận chuyển đến lòng bàn tay, đánh ra một chưởng, va chạm với Thanh Long Mạch Đạo.
Uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng hiện tại đã có thể so sánh với võ kỹ Linh cấp trung phẩm, tự nhiên không thể coi thường.
Chưởng ấn đánh ra, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên.
"Am!"
Trong mắt Hoàng Lễ lóe lên một tia khác thường, khóe miệng hơi nhếch lên, cánh tay đột nhiên rung lên, Thanh Long Mạch Đạo trong tay cũng rung lên theo, phát ra tiếng đao minh chói tai.
Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ từ Thanh Long Mạch Đao truyền đến, khiến cánh tay hắn tê dại, thân hình bị đánh bay ngược về phía sau.
Hoàng Lễ cũng bị đánh lui về phía sau, liên tiếp lùi lại chín bước mới đứng vững. Ngay cả Hàn Tiêu của Vân Đài tông phủ cũng phải lộ vẻ kinh hãi, nói: "Từ lúc nào mà đao pháp của Hoàng Lễ lại lợi hại như thế?"
Mấy tên đệ tử Vân Đài tông phủ xung quanh đều lắc đầu, bọn họ chưa từng thấy Hoàng Lễ sử dụng loại đao pháp lợi hại như vậy.
Hoàng Lễ ở Vân Đài tông phủ vốn không có biểu hiện gì xuất sắc, chỉ có thể coi là một tên thiên tài một tuyệt bình thường.
Nếu đao pháp của hắn thật sự lợi hại đến mức độ này, có thể vượt qua hai cảnh giới chiến đấu, vậy hắn sớm đã là thiên tài nhị tuyệt, thậm chí có khả năng đạt đến nhị tuyệt rưỡi, không có khả năng vẫn không có tiếng tăm như thế.
Hàn Tiêu nhìn chằm chằm Trương Thiên Khuê, nàng cảm thấy Trương Thiên Khuê nhất định là đang che giấu chuyện gì đó.
Sắc mặt Trương Thiên Khuê ngưng trọng, khẽ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì nữa, có lẽ Hoàng Lễ trước kia che giấu tu vi."
Hắn thật sự không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, kỳ thật hắn cũng cảm thấy Hoàng Lễ có chút kỳ quái, nhưng hắn không muốn nói nhiều, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến trên đài.
Tu vi của Hoàng Lễ càng mạnh thì càng có thể thử ra được thực lực chân chính của Trương Nhược Trần.
"Tây Viện đệ nhất, quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể đỡ được một đao của ta. Vậy thì tiếp thêm một chiêu "Sát Thánh Đạo Pháp" của ta thử xem."
Hoàng Lễ cười lớn, hai tay múa đao, giống như cối xay gió đang xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ đường kính mười mét, lưỡi đao sắc bén xé rách không khí tạo thành từng đợt cuồng phong, lấy hắn làm trung tâm, vô số đạo ảnh hiện lên.
Vô số đao ảnh hội tụ lại một chỗ, tạo thành một luồng sáng xanh chói mắt, chém về phía đỉnh đầu Trương Nhược Trần.
Cho dù là tốc độ hay lực lượng, một đao này so với lúc trước mạnh hơn gấp ba lần.
Trong không khí dường như có tiếng long ngâm vang lên.
Con người Trương Nhược Trần co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Hoàng Lễ, rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối, hắn nói: "Ngươi không phải Hoàng Lễ!"
Mặc dù đối phương cố gắng che giấu khí tức trên người, nhưng với tinh thần lực cường đại, Trương Nhược Trần rất nhanh đã phát hiện ra điểm không đúng. Xương cốt và cơ bắp trên người Hoàng Lễ đã thay đổi, ngay cả kinh mạch cũng có chút sai lệch.