Hộ thành đại trận vận chuyển, ngưng tụ ra từng đạo quang thúc bắn thẳng xuống mặt đất, tạo thành những cái hố sâu hơn mười mét.
Mặt đất xung quanh các hố sâu xuất hiện vô số vết nứt.
Bất kỳ võ giả nào bị quang thúc đánh trúng, cho dù là cao thủ Địa Cực Cảnh đại viên mãn, cũng sẽ bị đánh chết ngay lập tức, biến thành một đám huyết vụ.
Trong Thiên Nhạc quan, chỉ trong thời gian ngắn, đã có vô số tà đạo cao thủ bị trận pháp tiêu diệt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
"Oanh!"
Một gã cao thủ Thiên Cực Cảnh của Hắc Thị từ trong một tòa nhà bay ra, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, bay về phía cổng thành.
Tốc độ của gã cực nhanh, thân thể ma sát với không khí, tạo thành một ngọn lửa, phát ra tiếng xé gió chói tai.
"Còn muốn chạy?" Trần Ngọc Thiện đứng ở trung tâm của hộ thành đại trận, điều động lực lượng của trận pháp, giơ tay lên chỉ về phía gã cao thủ Thiên Cực Cảnh kia.
Hộ thành đại trận trên không trung ngưng tụ ra một quả cầu sét thật lớn, đường kính hơn một mét, đánh xuống gã cao thủ Thiên Cực Cảnh kia.
"Rống!"
Gã cao thủ Thiên Cực Cảnh ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, thanh âm vang vọng khắp Thiên Nhạc quan.
Gần ngàn tên binh sĩ bởi vì đứng quá gần, bị chấn động đến mức hai tai chảy máu, ngã lăn ra đất.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên.
Quả cầu sét bị gã đánh nát, hóa thành vô số tia điện nhỏ bắn ra xung quanh.
Mặt đất trong phạm vi trăm mét đều bị tia chớp bao phủ, giống như vô số con rắn nhỏ màu trắng đang không ngừng di chuyển.
"Đùng!"
Một cây đại thụ lớn như miệng bát bị tia chớp đánh trúng, lập tức cháy đen, biến thành một đống tro tàn.
Gã cao thủ Thiên Cực Cảnh kia bay đến cổng thành, lại phát hiện Vạn Thành Trọng đang cầm chiến phủ đứng chờ.
"Vạn Thành Trọng, ngươi dám đối địch với Hắc Thị chúng ta sao?" Gã cao thủ Thiên Cực Cảnh kia có thân hình cao gầy, hai tay hai chân rất dài, nhìn giống như cây trúc vậy.
Hắn vô cùng phẫn nộ, không ngờ Vạn Thành Trọng lại dám mở hộ thành đại trận đối phó với Hắc Thị bọn họ.
"Ầm!"
Vạn Thành Trọng đặt chiến phủ xuống đất, một tay nắm chặt chuôi sắt, nói: "Mạc Hàm, bình thường bổn thống lĩnh không muốn so đo với ngươi, cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ. Nhưng hiện tại chính là thời điểm nguy cấp nhất của Vân Vũ Quận quốc, ngươi lại còn dám ra ngoài gây sóng gió, nhiễu loạn trật tự Vương thành, bổn thống lĩnh không thể giữ được tính mạng của ngươi."
"Khẩu khí thật lớn, nếu ngươi không có lực lượng của hộ thành đại trận, ngươi còn dám nói năng ngông cuồng sao?" Vị võ đạo Thiên Cực Cảnh thần thoại của Hắc Thị lạnh lùng nói.
Vạn Thành Trọng trầm giọng nói: "Ta không cần mượn hộ thành đại trận, cũng có thể giết ngươi."
Ánh mắt Mạc Hàm trầm xuống, lấy ra một thanh chiến kiếm màu đen cấp bậc Chân Vũ bảo khí cấp bảy, nắm trong tay.
Thanh chiến kiếm màu đen dài đến bảy thước, bên ngoài thân kiếm dính từng mảng huyết hoa đỏ ửng.
Trong thân kiếm, khắc bốn mươi tám đạo Minh văn, toàn bộ đều là hệ Ám Minh văn. "Bành!"
Mạc Hàm cắm chiến kiếm màu đen xuống đất, hét lớn một tiếng: "Ám vô thiên nhật!"
Từng đạo lực lượng hắc ám lạnh lẽo từ trong thân kiếm phát ra, giống như xúc tu của bạch tuộc, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Sau một lát, lấy Mạc Hàm làm trung tâm, không gian trong vòng trăm mét hoàn toàn biến thành một thế giới đen kịt.
Từ xa nhìn lại, giống như một hình cầu màu đen đường kính trăm mét, lơ lửng ở vị trí cửa thành.
Hình cầu màu đen tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương, khiến mặt đất kết ra một tầng hàn băng dày đặc, phòng ốc phụ cận, cửa thành ở xa xa, tất cả đều bị băng sương bao phủ.
"Ầm ầm!"
Hình cầu màu đen nghiền ép về phía Vạn Thành Trọng.
Vạn Thành Trọng hừ lạnh một tiếng, nhấc chiến phủ lên, toàn thân tản mát ra hào quang màu vàng chói mắt, một đôi con ngươi như bốc cháy.
"Phá cho ta!"
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, huy động chiến phủ, bổ tới.
Quang cầu màu đen đường kính trăm mét kia lõm xuống phía dưới, không ngừng lắc lư.
Ầm một tiếng, quang cầu màu đen bị chiến phủ chém thành hai nửa.
"Oanh!"
Vạn Thành Trọng rơi xuống mặt đất, trên phiến đá giẫm ra hai dấu chân thật sâu, đứng ở sau lưng Mạc Hàm, hào quang màu vàng trên người dần dần tán đi.
Đường phố trên mặt đất bị xé nát, để lại một vết nứt dài hơn trăm mét, phiến đá biến thành đá vụn, kiến trúc hai bên đường phố hoàn toàn sụp đổ, biến thành phế tích.
Một phủ kinh thiên động địa.
"Chát!"
Thân thể Mạc Hàm nứt ra, biến thành hai nửa, bay sang hai bên trái phải.
Trên mặt đất chỉ còn lại một mảng máu tươi đỏ ửng.
Một vị võ đạo thần thoại Thiên Cực Cảnh, ngã xuống ở Thiên Nhạc quan.
Liễu Truyền Thần và Trương Nhược Trần đứng trên đỉnh một tòa vọng lâu ở phủ thành chủ, nhìn trận chiến ở phía cửa thành từ xa.
"Vạn Thành Trọng quả nhiên không hổ là người đứng đầu quân đội Vân Vũ Quận quốc, hội chủ Mạc Hàm của Hắc Thị lại bị hắn một búa trấn sát, quả nhiên lợi hại." Liễu Truyền Thần nhẹ nhàng vuốt râu, lộ ra thần sắc thán phục.
Trương Nhược Trần nói: "Tuy chỉ là một búa nhưng đã ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Vạn Thành Trọng. Nếu một búa vừa rồi không phá được lĩnh vực kiếm pháp của Mạc Hàm, vậy người bại chính là Vạn Thành Trọng"
Liễu Truyền Thần gật đầu, nói: "Ta rất tò mò, hội chủ Hắc Thị đã hiện thân, vì sao vị tổng đà chủ kia của Bái Nguyệt Ma Giáo lại không xuất hiện?"
Bên ngoài Thiên Nhạc quan có một chiếc xe thơm màu trắng như trăng, xe thơm vô cùng hoa lệ, tinh mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Cách xe thơm không xa có rất nhiều người áo đen đeo mặt nạ màu vàng bao quanh.
Tần Nhã bước xuống xe, đáp xuống bãi cỏ ướt át, cánh tay ngọc thon dài, đôi chân thon dài, eo nhỏ nhắn, bộ ngực và vòng ba đầy đặn, quả thực là một tuyệt sắc giai nhân.