Đã mở hộ phủ đại trận, dựa vào các tướng sĩ bên ngoài, hẳn là có thể ngăn cản được đám người Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo, căn bản không cần Trương Nhược Trần phải ra tay.

Một canh giờ sau, đám người áo đen tấn công phủ thành chủ đều lui hết, trên đường phố để lại hơn trăm cỗ thi thể.

Năm ngàn tướng sĩ thủ vệ phủ thành chủ cũng thương vong thảm trọng, gần một ngàn người chết trận, hơn hai ngàn người bị thương, có thể nói là vô cùng thảm thiết.

Liễu Truyền Thần nhìn đám người áo đen đang rút lui, ánh mắt hơi nheo lại, lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Kỳ quái, sao chỉ có tà nhân của Hắc Thị đến tấn công phủ thành chủ, cao thủ của Bái Nguyệt Ma Giáo đâu? Sao không thấy bọn chúng ra tay?"

"Cao thủ của Bái Nguyệt Ma Giáo không ra tay?" Trương Nhược Trần nói.

Liễu Truyền Thần gật đầu, nói: "Nếu như cao thủ của Bái Nguyệt Ma Giáo cũng đến tấn công phủ thành chủ, chỉ dựa vào hộ phủ đại trận, chưa chắc đã có thể ngăn cản được bọn chúng."

Trương Nhược Trần trầm tư một lát, nói: "Tuy rằng Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo liên thủ đối phó với Vũ Thị tiền trang, nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải người cùng một đường. Hiện tại Bái Nguyệt Ma Giáo đã đạt được mục đích, nói không chừng bọn chúng đang ở một bên xem kịch hay, chờ Hắc Thị và chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương."

"Hẳn là như vậy."

Liễu Truyền Thần nghĩ ngợi một chút, nói tiếp: "Vị Tổng đà chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo trấn giữ Vân Vũ quận quốc kia tuyệt đối là một nhân vật hung ác, ta phải người đi điều tra nàng ta, nhưng không một ai sống sót trở về. Đến giờ ta vẫn chưa tra ra được lai lịch thật sự của ả, chỉ biết ả là nữ nhân. Sau này nếu như ngươi đối phó với ả, nhất định phải cẩn thận.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Trần Ngọc Thiện và Trương Thiếu Sơ đi về phía Trương Nhược Trần, đi trước mặt bọn họ là một gã đại hán đầu trọc, tai to như tai voi.

Gã đại hán đầu trọc mặc áo giáp màu vàng, cao tám thước, giống như một tòa thiết tháp. Hắn khoác áo choàng dài, tay cầm một thanh chiến phủ màu xanh, trên người tỏa ra khí thế võ đạo mạnh mẽ.

Ngay cả Trần Ngọc Thiện và Trương Thiếu Sơ khi đứng trước mặt gã đại hán đầu trọc cũng phải cung kính đi phía sau.

Trần Ngọc Thiện giới thiệu: "Cửu vương tử điện hạ, vị này là Vạn Thành Trọng, Đại thống lĩnh cấm quân của vương thành."

Trương Nhược Trần đã từng nghe danh Vạn Thành Trọng, nhân vật số một trong quân đội của Vân Vũ quận quốc, người ta nói hắn có thể vác núi trên lưng, là một vị thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh.

Với nhân vật như Vạn Thành Trọng, đáng lẽ không thể nào giữ chức Đại thống lĩnh cấm quân của một quận quốc hạ đẳng. Nguyên nhân là bởi vì lúc trẻ tuổi, hắn từng nợ Vân Vũ quận vương một mạng, nên mới đồng ý đến đây trấn giữ vương thành cho Vân Vũ quận vương trong vòng bốn mươi năm.

Vạn Thành Trọng vẫn luôn ẩn cư, rất ít khi quản lý chuyện của cấm quân.

Mãi cho đến gần đây, Vân Vũ quận quốc xảy ra đại biến, Vân Vũ quận vương mới mời hắn xuất sơn, trấn thủ vương thành.

Vạn Thành Trọng đánh giá Trương Nhược Trần, thấy hắn không hề sợ hãi khi đứng trước mặt mình, trong lòng có chút tán thưởng: "Quả nhiên là anh tài kiệt xuất, khó trách đại vương lại để ta tự mình đến đón người. Thiên phú của ngươi so với lão Thất cũng không kém cạnh bao nhiều."

Vạn Thành Trọng không phải là người thường, mà là Man Tượng bán nhân tộc, trong người chảy dòng máu của nhân loại và Man Tượng.

Trương Nhược Trần hỏi: "Khi nào thì trở về vương thành?"

"Ngày mai."

Vạn Thành Trọng lạnh lùng nói: "Tối nay, ta còn có việc cần phải xử lý. Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo thật to gan, dám gây chuyện lớn như vậy, hoàn toàn không xem ta, Vạn Thành Trọng này ra gì, cũng nên để cho bọn chúng trả một cái giá thật đắt"

"Hiện tại, cao thủ của Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo đều tụ tập ở Thiên Nhạc quan, cũng nên đến lúc thu thập bọn chúng. Trần Ngọc Thiện, mở hộ thành đại trận, tối nay, ta muốn thanh trừ hết đám tà nhân của Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo."

Trần Ngọc Thiện nghe vậy, nhíu mày nói: "Đại thống lĩnh, mỗi lần mở hộ thành đại trận phải tiêu hao một vạn khối linh thạch..."

Vạn Thành Trọng trừng mắt nhìn Trần Ngọc Thiện, nói: "Một vạn khối linh thạch này ta sẽ tự mình chi trả, ngươi chỉ cần mở hộ thành đại trận là được, những chuyện khác cứ giao cho ta."

Sau khi Trần Ngọc Thiện và Vạn Thành Trọng rời đi không lâu, hộ thành đại trận của Thiên Nhạc quan được mở ra.

"Ầm ầm!"

Toàn bộ Thiên Nhạc quan đều rung chuyển dữ dội, một trận bàn hình tròn cực lớn lơ lửng trên không trung, chậm rãi xoay tròn, bao phủ toàn bộ Thiên Nhạc quan.

Thiên Nhạc quan rung chuyển kịch liệt khiến cho núi non xung quanh cũng rung chuyển theo, giống như cả đất trời đều đang lay động.

Từng cột sáng chói mắt từ mặt đất bay lên, kết nối với trận bàn trên không trung.

Trong nháy mắt, màn đêm bị ánh sáng của trận pháp chiếu sáng, sáng như ban ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play